🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Khi nhóm người của Phù Vân Kiếm Tông đi tới, quảng trường Thương Huyền đã chật kín người, sự xuất hiện của mấy người họ đã náo động hiện trường.

Rất nhiều người đều dồn sự chú ý lên người Lâm Nhất, nhìn cực kỳ chăm chú.

Hôm nay đối chiến với Huyền Vương Điện, đa số bọn họ đều không coi trọng Phù Vân Kiếm Tông cho lắm, nhưng bọn họ vẫn rất mong chờ vào Lâm Nhất.

Trận chiến giữa hắn và Trương Hà của Thiên Tinh Các, rất nhiều người đã suy đoán, có lẽ hắn mới chỉ dùng tám phần hoặc thậm chí là bảy phần thực lực.

Chiến thắng hết sức nhẹ nhàng, vừa nhìn là biết còn có rất nhiều chiêu bài chưa để lộ ra.

Kỳ tài kiếm thế đột nhiên xuất hiện này rốt cuộc có thực lực như thế nào, bọn họ đều vô cùng tò mò.

Khung cảnh người người gao thet khiến cho đám người Lưu Thanh Nghiêm vô cùng căng thẳng, vẻ mặt thấp thỏm. Đêm qua Lâm Nhất không hề giấu giếm mà chỉ điểm cho bọn họ, có thể nói là hắn đã kể ra hết tất cả kinh nghiệm kiếm đạo của hắn, chưa nói là lợi ích cả đời, ít nhất là lợi ích mười năm vẫn có thừa.

Lam Nhat khong chỉ noi ve đao ly cua kiem y Thong Thien, tham chí con noi hết cho mấy người họ sự lý giải của hắn đối với kiếm ý Thần Tiêu.

Tất nhiên hắn nói rất rõ ràng, không đến một cảnh giới nhất định, thì tuyệt đối đừng suy nghĩ về ý nghĩa của Phù Vân Chi Thượng.

Thời gian một đêm, mấy người họ đều đã hoàn toàn lột xác, nếu đã khổ cực như vậy mà vẫn không thể chiến thắng được Huyền Vương Điện, vậy thật khiến cho người ta vô cùng khó chịu.

"Bọn họ bắt đầu rút thăm rồi."

Ánh mắt Lưu Thanh Nghiêm đảo qua, người của Thương Huyền Phủ đã đi đến chỗ của Huyền Vương Điện, ra hiệu cho đối phương chuẩn bị rút thăm.

Rut thăm chỉ cần một bên rút là được, vòng trước người của Phù Vân Kiếm Tông rút, vòng này đến lượt người của Huyền Vương Điện rút, khác biệt thực ra cũng không lớn.

“Không cần căng thẳng."

Lâm Nhất vẻ mặt ung dung, thản nhiên nói

Dù nói như vậy, nhưng chúng đệ tử của Phù Vân Kiếm Tông vẫn không kìm được mà đưa mắt nhìn qua.

Thực lực bản thân đủ cường đại, thì cho dù rút được vị trí thăm nào, cũng không cần phải quá lo lắng, cứ quét sạch hết là được.

May mắn chỉ là nhất thời, bản thân cường đại mới là vĩnh viễn, Lâm Nhất nhìn nhận rất rõ về chuyện này.

“Lâm Nhất!"

Đang suy nghĩ như vậy, Lâm Nhất đột nhiên nghe thấy tiếng kinh hô từ các nơi vang lên, tất cả đều đang bàn tán về tên của mình.

Hắn đảo mắt qua, nhìn về phía Huyền Vương Điện, ánh mắt chợt thay đổi.

Có người lật thẻ thăm, giây phút lật ra, lập tức có quang mang từ không trung ngưng tụ thành hai chữ Lâm Nhất, bên phía Huyền Vương Điện đầu tiên là sững sờ, sau đó ngay lập tức điên cuồng mừng rỡ.

"Ha ha ha, Tần sư huynh, Sở sư huynh, ta rút trúng Lâm Nhất rồi!"

“Lợi hại đấy, tên nhóc nhà ngươi tay đỏ thật!"

"Thăm đại cát, đại cát đấy!"

"Ha ha ha, lần này xem Phu Van Kiem Tông bọn họ, còn có khả nang gì để lôi ra, thực lực của Phù Vân Kiếm Tông đã bị phế hơn nửa rồi!"

"Nếu Sở sư huynh rút được Diệp Tử Lăng, vậy Phù Vân Kiếm Tông sắp bị nghiền nát rồi."

Đám người Huyền Vương Điện mặt mày hớn hở, phấn khích vô cùng, đến ngay cả Sở Hạo Thiên cũng lộ ra ý cười. Đây quả là một lá thăm đại cát, Phùng Khuê sư đệ người rút trúng Lâm Nhất là người có thực lực yếu nhất trong năm người Huyền Vương Điện.

Tương đương với ngựa cấp thấp đối đầu với ngựa cấp cao, đại cát trong đại

cát.

Toàn bộ quảng trường Thương Huyền trầm mặc trong chốc lát rồi lại xôn xao, trong mắt họ lộ ra vẻ that vong, như vay, Lam Nhat không co cơ hội thể hiện ra thực lực thực sự nữa rồi.

Phùng Khuê nhất định sẽ nhận thua, điều khiến bọn họ kỳ vọng nhất là trận đấu giữa Sở Thiên Hạo và Lâm Nhất, trận đánh như vậy mới đặc sắc.

Vị trí thăm này đối với Phù Vân Kiếm Tông mà nói, quả thực mang lại đả kích quá lớn, chẳng trách Huyền Vương Điện lại cười vui vẻ như vậy.

“Sư huynh, huynh tới rút đi, rút trúng Diệp Tử Lăng, chúng ta cơ bản đã giành tỷ số bốn không rồi!" Tần Dương mỉm cười, nói với Sở Thiên Hạo.

Những người khác cũng đưa mắt nhìn lại, trong mắt mang theo chút kỳ vọng, ngoại trừ Lâm Nhất của Phù Vân Kiếm Tông ra, thì chỉ còn lại mỗi Diệp Tử Lăng thôi.

Đối phương thành danh đã lâu, cũng có thể xem như là cao thủ hiếm có trong lớp trẻ của Thương Huyền Phủ. Nhưng ngoại trừ nàng ta ra, ba người còn lại gần như đều vô dụng.

Nhất là đại sư huynh Giang Ly Trần kia, gã chẳng khác gì một câu chuyện cười.

Sắc mặt Sở Hạo Thiên lộ vẻ ung dung, cũng không để ý, tùy tiện lật một thẻ thăm.

Xoạt!


Người của Huyền Vương Điện vô cùng phấn khích, toét miệng cười không ngừng, một đám trưởng lão cũng vuốt râu, khuôn mặt nở nụ cười.

Phải nói rằng, vị trí thăm này thực sự quá thuận lợi.

Sở Hạo Thiên hơi kinh ngạc, ngay sau đó lại thư thái, giao đấu với Diệp Tử Lăng cũng khá thú vị. Nếu như có thể khiến cho thực lực của bản thân từ trong trận chiến này mà tiến bộ thêm một bước, vậy thì khi đối mặt với Hạ Hầu Tuyệt của Huyết Nguyệt Động Thiên, cơ hội thắng cũng tăng lên rất nhiều.

Lâm Nhất nhìn thấy vị trí thăm như vậy, cũng cực kỳ kinh ngạc, tuy nói thực lực là căn nguyên của mọi thứ, nhưng thỉnh thoảng cũng cần phải có chút may mắn mới được.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.