Chương trước
Chương sau
Ngoại trừ Lạc Hoa, những người khác đều đang đối kháng với uy áp khoáng đạt bao phủ khắp thiên địa, nên không biết rõ tình trạng của Kiếm Thiên Lôi.

Kiếm Phần Viêm đã đủ quý giá rồi, đến ngay cả đại lão cảnh giới Long Mạch cũng không nhịn được mà động lòng, thậm chí còn không chắc có thể mua được.

Thêm vao đo còn là kiếm do Phong Huyền Tử ren ra, miễn cưỡng có thể xem như là hiếm có, tuyệt đối xứng với hai chữ danh kiếm.

Nhưng một thanh kiếm như vậy khi so với Kiếm Thiên Lôi vẫn vô cùng nhỏ bé, còn không thể so sánh với một phần trăm, thậm chí một phần nghìn của Kiếm Thiên Lôi.

Kiếm Thiên Lôi quá quý giá, đặc biệt là sau khi lạc ấn thần văn của nó, giá trị của nó chắc chắn sẽ còn tăng vọt.

Khi Bạch trưởng lão nghe được Kiếm Thiên Lôi sắp gãy, sợ đến mức quỳ sụp xuống đất. Đây là chuyện hoàn toàn có thể hiểu được, không hề làm quá.

Thậm chí ngay cả Lạc Hoa, cũng không nhịn được mà hơi đau lòng.

Kiếm Phần Viêm đã gãy, nếu như Kiếm Thiên Lôi tiếp tục gãy nữa, vậy thì Thần Long Quỷ Tam Trận mà Lâm Nhất liều sống liều chết vượt qua, sẽ chẳng khác nào công cốc.

Cho dù bản thân Lâm Nhất không đau lòng, Lạc Hoa cũng sẽ vì hắn mà đau lòng, cảnh tượng khi ba thanh kiếm sắc bén đâm xuyên ngực hắn, vẫn còn in sâu trong tâm trí nàng.

"Ông đợi đó, ta đi xem thử!"

Lạc Hoa dang rộng cánh tay, bay lên không trung, đối mặt với uy áp khoáng đạt đang tràn ngập khắp thiên địa, bay vút về phía Lâm Nhất.

"Lạc công tử!"

Bạch trưởng lão lập tức lo lắng không yên, trạng thái hiện giờ của Lâm Nhất, còn chưa rõ ra sao.

Nếu như thanh Kiếm Thiên Lôi kia thực sự gãy, uy lực phát nổ sản sinh ra, sợ là có thể khiến cho cường giả cảnh giới Long Mạch bỏ mạng.

Trên hư không.

Khuôn mặt Lâm Nhất lộ ra vẻ chật vật, tình huống hiện tại đã hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của hắn.

Thiên Lôi Kiếm đang giang co với thanh "Đoạn Kiếm" trong cơ thể hắn. Hắn có thể rõ ràng cảm nhận được, thanh Đoạn Kiếm trong cơ thể gần như chẳng dùng sức gì, mà Kiếm Thiên Lôi lại đã bùng nổ đến cực hạn, thậm chí còn cược cả tôn nghiêm của mình, thà gãy, cũng không chịu khuất phục.

Lâm Nhất vô cùng đau đầu, chẳng trách thanh kiếm rách này lúc đó có thể cảm phục được chưởng môn phái Phù Vân.

Tính tình của cả hai thực sự quá giống nhau, gần như là đúc từ một khuôn ra.

Ngươi chỉ cần nhượng bộ một chút, bảo ngươi đưa ta trở về thì có sao đâu, nhưng nó nhất quyết không chịu, kien quyet toa ra quang mang, chống lại Đoạn Kiếm trong cơ thể Lâm Nhất.

Mắt thấy vứt nứt đằng sau thần văn càng lúc càng nhiều, trong lòng Lâm Nhất không khỏi sốt ruột, thần văn xuất hiện vết nứt, cũng không phải là vấn đề gì quá lớn, sớm muộn gì cũng có thể khôi phục lại được.

Nhưng nếu vỡ hết rồi, bản thể của Kiếm Thiên Lôi cũng sẽ xuất hiện vết nứt, không tìm được người của gia tộc Mạch Thị thì không thể nào tu sửa lại được.

Một thanh kiếm tốt tuyệt thế, có lẽ sẽ cứ như vậy mà bị phế đi.

Thất Hoa Tụ Đỉnh!

Huyết Diễm Nhiên Thiêu!

Thần Tiêu Tại Thiên!

Lâm Nhất thầm gầm lên giận dữ, tất cả chiêu bài tẩy đều được thi triển ra. Hoa Tinh Ma còn sót lại trong cơ thể cũng lần lượt nở rộ, huyết diễm thánh văn Thương Long Ấn ở tim bùng cháy, biến nhục thân trở lên cường hãn tựa như thánh khí bách văn.

Đồng thời, kiếm ý Bán Bộ Thần Tiêu không ngừng được thúc giục, kén kiếm ở mi tâm ầm ầm nở rộ.

Đáng tiếc, trong trận đại chiến vừa rồi của Lâm Nhất, hoa Tinh Ma bị tổn thất hơn nửa, kiếm ý bị hao phí quá nhiều, cho dù có Niết Bàn Đan hồi phục, nhưng trong thời gian ngắn cũng không thể nào trở lại lúc đỉnh phong.

Hắn từng chút từng chút đưa Kiếm Thiên Lôi vào trong vỏ, nhưng với tốc độ này, vẫn còn chậm hơn tốc độ thần văn đang nứt vỡ một chút.

Không được!

Lâm Nhất không để ý gì nhiều, hắn hít một hơi thật sâu, ngay sau đó phong mang trong con ngươi dâng trào.

Phù Vân Thập Tam Kiếm, Vạn Kiếm Quy Tông!

Phù Vân kiếm quyết được thúc giục, thánh linh chân chính của Phù Vân Thập Tam Kiếm lại lần nữa xuất hiện trước mắt người đời.

Ầm!

Vào khoảnh khắc cự kiếm thanh mang đứng lặng giữa hư không tựa vĩnh hằng, Lâm Nhất rõ ràng cảm nhận được áp lực đã nhỏ đi rất nhiều. Nhưng cho dù vậy, thanh Kiếm Thiên Lôi này tựa hồ vẫn không phục, chỉ hơi yên phận được một lát, đã lập tức bùng nổ ra phong mang đáng sợ, đến ngay cả cự kiếm thanh mang cũng hơi không trấn áp được nó.

"Thành thật chút!"

Nhưng cơ hội ngàn năm có một này, Lâm Nhất sẽ không bỏ qua, không đợi pháp lực chân chính của hắn, nháy mắt bùng nổ.

Keng!

Vào luc thần văn sắp nổ tung hoàn toàn, hắn hoàn toàn cho Kiếm Thiên Lôi vào trong vỏ, nhất thời thiên địa không còn sót lại thứ gì.

Phụt!

Lâm Nhất phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch, cự kiếm thanh mang bắt đầu trở lên hư ảo. Cho dù hắn có Thất Hoa Tụ Đỉnh, cơ thể xác thịt vượt xa người thường, nhưng liên tiếp hai lần gọi ra thanh linh như cự kiếm thanh mang, huyết khí toàn thân đã hoàn toàn không thể chống đỡ nổi.

Không có huyết khí chống đỡ, cự kiếm thanh mang tất nhiên sẽ không thể tiếp tục duy trì, chẳng mấy chốc đã tan biến.

"Mẹ kiếp, dọa chết ta rồi, nếu thanh Kiếm Thiên Lôi này gãy, đến ta cũng rất đau lòng!" Tiểu Băng Phượng trong hộp kiếm Tử Diên vỗ ngực, nghĩ lại mà sợ, nhưng chẳng mấy chốc, nàng ta phát hiện điều gì đó không đúng, vội vàng gọi: "Lâm Nhất, ngươi làm sao vậy, đừng dọa ta ... "


Giữa không trung có làn gió nhẹ ấm áp lướt qua, Lạc Hoa đón lấy Lâm Nhất, sau đó ôm lấy Lâm Nhất bay lên.

"Cô ... sao lại tới đây."

Sắc mặt Lâm Nhất tái nhợt, nằm lên cánh tay nàng, nhìn Lạc Hoa gần trong gang tấc, tựa như cách biệt một đời, mơ màng như mộng.

"Ta đau lòng cho huynh."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.