Chương trước
Chương sau
Lại phải thử kiếm sao?

Khóe miệng Lâm Nhất cong lên, hắn có thể cảm nhận một cách rõ ràng rằng, trong ánh mắt của những người đang nhìn hắn còn ẩn chứa ý khác.

Suy cho cùng, trước đó hắn "bẻ gãy" Kiếm Phần Viêm, đã khiến cho bọn họ bị chấn động đến bây giờ còn chưa hết.

Cảnh tượng đó đẹp như tranh ve, Kiếm Phần Viêm gần với thánh binh thiên văn, vậy mà lại gãy trước mặt họ, chỉ còn lại mỗi chuôi kiếm trơ trụi.

Khó mà khiến cho người ta không nghĩ nhiều, Kiếm Thiên Lôi sẽ không gãy tiếp chứ?

Lâm Nhất thầm lẩm bẩm, nói không chừng đám người này còn khá mong đợi hắn làm gãy luôn Kiếm Thiên Lôi đi.

Hắn đoán không sai, sau khi giải được Bát Hung Tỏa Hồn Trận, mọi người không khỏi nghĩ tới chuyện này.

Trên Phi Thiên Đài, đám người Triệu Nham rất mong chờ nhìn hắn, chuyện Kiem Phần Viem xảy ra qua đột ngột khiến cho nhiều nguoi vẫn chua hiểu ro lắm.

Hiện giờ Kiếm Thiên Lôi đã xuất hiện, không thể bỏ qua bất kỳ chi tiết nào.

"Kiếm Thiên Lôi chắc cũng không gãy luôn đấy chứ." Cung Hạo Nhiên mỉm cười, lên tiếng chế giễu.

Triệu Nham trừng mắt nhìn gã, nói: "Miệng quạ đen, ngươi vẫn nên nói ít lại vài câu đi."

Kiếm Phần Viêm sao có thể so được với Kiếm Thiên Lôi, một thánh binh bách văn dù có lợi hại tới đâu đi chăng nữa thì cũng chỉ là thánh binh bách văn. Giá trị của thánh binh thiên văn hoàn toàn khác biệt, huống hồ còn là thánh binh thiên văn của gia tộc Mạch Thị, ngay cả sự tồn tại trên cả cảnh giới Long Mạch cũng khó mà không động lòng.

Phải nói là đã động lòng rồi, vô số tin tức được truyền đi vừa nãy, cũng không biết đã có bao nhiêu người đang ẩn nấp bên ngoài nhà họ Phong.

“Yên tâm đi, Kiếm Thiên Lôi sẽ không gãy đâu, ta cũng chỉ đùa thôi mà." Cung Hạo Nhiên bật cười, sâu trong lòng cũng cho rang Kiếm Thiên Lôi sẽ không thể gãy được.

Huống hồ, Lâm Nhất cũng không có lý do gì để bẻ kiếm.

Lâm Nhất đứng ở chính giữa quảng trường, không khỏi nghe thấy nhiều tiếng nghị luận truyền vào tai.

Xem ra đám người này đã nhận định Kiếm Phần Viêm là do hắn cố ý làm gãy, để ra uy với nhà họ Phong.

“Ha ha, cái đám ếch ngồi đáy giếng này, thật chẳng biết gì cả. Lâm Nhất, ngươi làm gay Kiếm Thiên Lôi cho ta, cho bọn chúng biết sự lợi hại của thể đoạn kiếm của ngươi!" Giọng nói kèm theo tiếng cười của đại đế từ trong hộp kiếm Tử Diên truyền vào tai hắn.

Lâm Nhất lười tiếp lời, không thèm để ý đến nàng ta.

Thực ra không có ai quy định, hắn nhất định phải rút thanh kiếm này ra, chỉ là Kiếm Phần Viêm tương đối đặc thù.

Là Phong Huyền Tử muốn khoe khoang, nhất định bắt Lâm Nhất phải thử kiếm, để cho người đời biết ông ta đã tạo ra một danh kiếm như thế nào.

Trước mắt Lâm Nhất đã có tính toán của mình, hắn cũng phần nào hiểu được thể đoạn kiếm của hắn. Hiện giờ có thể mò ra được một vài quy luật, kiếm có chất lượng càng cao, thì thời gian làm gãy kiếm sẽ càng dài.

Kiếm chất lượng kém, chỉ cần cầm trong tay thôi đã gãy rồi.

Giống như Kiếm Phần Viêm có thể duy trì được một khoảng thời gian, mới đột nhiên nứt gãy. Lúc đó hắn còn tưởng rằng thể đoạn kiếm của mình mất hiệu lực rồi.

Nếu như là Kiếm Thiên Lôi, có lẽ sẽ duy trì được lâu hơn.

Hay cứ thử đi, xem suy nghĩ của mình rốt cuộc có đúng hay không, dù sao cũng không phải kiếm của hắn.

Mang một cái chuôi kiếm về cho lão đầu đó, hình như ... cũng không có gì không ổn.

Nghĩ tới đây, ánh mắt Lâm Nhất lóe lên, trong lòng không còn gánh nặng nào nữa.

Vụt!

Hắn bay lên không trung, lao vút như tia chớp về phía Kiếm Thiên Lôi ở phía trên hồ nước.

Dưới ánh mắt của mọi người, chỉ nháy mắt tay trái han đã cầm lấy vỏ Kiếm Thiên Lôi.

Khí tức cổ xưa ập vào mặt, năm tháng đằng đẵng, thăng trầm khốn khó, còn chưa rút kiếm ra khỏi vỏ, Lâm Nhất đã có thể tưởng tượng được, đây chắc chắn là một thanh kiếm tốt tuyệt thế, vượt xa Kiếm Phần Viêm.

Lâm Nhất đã âm thầm hạ quyết tâm từ lâu, sau khi đánh giá qua loa, tay phải hắn cần lấy chuôi kiếm rút ra.

Ong!

Nhưng kết quả có phần lúng túng, khuôn mặt Lâm Nhất lộ vẻ trầy trật, mà thân kiếm lại không hề nhúc nhích, không rời khỏi vỏ dù chỉ một chút.

"Có chuyện gì vậy?"

“Chẳng lẽ thanh kiếm này còn nhận chủ sao?"

“Hình như Lâm Nhất không được thanh kiếm này thừa nhận, do tu vi quá thấp hay sao? Với trình độ kiếm đạo của hắn, thì không có chuyện không được kiếm thừa nhận ... "

Nhất thoi bốn be trở len xon xao, anh mắt moi ngưoi đeu lộ ra vẻ nghi hoặc.

Khi kiếm đạt đến một cấp bậc nhất định, sẽ có tính cách của riêng mình, cũng chính là linh khí. Nếu không được nó thừa nhận, thì không thể rút kiếm ra khỏi vỏ, đây là chuyện rất bình thường.

Nhưng sự việc xảy ra với Lâm Nhất, lại có chút kì quặc.

Hắn chính là kì tài vượt qua Thần Long Quỷ Tam Trận, nếu luận về trình độ kiếm đạo thì không ai trong những người cùng thế hệ với hắn có thể so được. Ngay cả cường giả cảnh giới Thần Đan cũng không so được, thậm chí còn không xứng để xách giày cho hắn.

"Tiểu Băng Phượng, có chuyện gì vậy?"


Tiểu Băng Phượng thầm phỉ nhổ, tính cách của ngươi chẳng phải cũng ngang ngược như vậy sao.

Xoạt!

Hắn thúc giục Thương Long Thánh Thiên Quyết, khí lực toàn thân tuôn trào, Thương Long Ấn ở ngực tỏa ra quang mang, kích hoạt toàn bộ một trăm đường long văn trên người.

Ầm ầm!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.