Chương trước
Chương sau
Kiếm Thiên Lôi!

Có rất nhiều truyền thuyết về Kiếm Thiên Lôi, cả Hoang Cổ Vực, à không, gần như là toàn bộ kiếm khách ở Đông Hoang đều biết đến thanh kiếm này.

Danh tiếng của gia tộc Mạch Thị quá vang dội, so với Tàng Kiếm Lâu nổi danh thiên hạ thì gia tộc Mạch Thị lại càng thần bí, người bình thường căn bản không thể qua lại được.

Có quá nhiều truyền thuyết liên quan tới gia tộc Mạch Thị, bọn họ không. giống với Tàng Kiếm Lâu chỉ chuyên về rèn kiếm, binh khí, bí bảo, con rối, Lễ khí, mà gia tộc Mạch Thị tinh thông về mọi mặt, thậm chí còn có cả bí thuật kỳ môn, ngay cả ủ rượu cũng là đệ nhất thiên hạ.

'Thế gian này có muôn vàn sự vật, chỉ cần có đóng dấu của gia tộc Mạch Thị thì giá trị của nó sẽ tăng lên gấp bội.

'Tàng Kiếm Lâu dưới trướng Tàng Kiếm sơn trang có hơn ba nghìn chỉ nhánh, trải rộng ra khắp giới Côn Luân, Thanh Nham Tàng Kiếm Lâu có thể có danh tiếng hiển hách, nổi bật lên trên tất cả thì ngoại trừ bản thân Phong Huyền Tử ra còn có một nguyên nhân cực kỳ đặc biệt khác.

Nguyên nhân lớn nhất chính là thanh Kiếm Thiên Lôi này.

Mỗi Tàng Kiếm Lâu đều có danh kiếm đặc biệt tương ứng, tất cả đều có Thần Long Quỷ Tam Trận và thánh kiếm thiên văn, duy chỉ có thanh Kiếm Thiên Lôi của Thanh Nham Tàng Kiếm Lâu này là nổi tiếng nhất.

Cũng là chuyện mà Phong Huyền Tử cực kỳ đắc ý, có thể nói nó là quân bài cuối cùng của Thanh Nham Tàng Kiếm Lâu.

Chỉ cần Kiếm Thiên Lôi còn, thì cho dù Phong Huyền Tử có chết, danh tiếng của Thanh Nham Tàng Kiếm Lâu vẫn sẽ vang khắp thiên hạ, vinh quang của nhà họ Phong sẽ còn mãi.

Rất nhiều người đều biết đến sự tồn tại của Kiếm Thiên Lôi, nhưng để nói về lai lịch của thanh kiếm này, lại không có mấy ai biết.

Bây giờ đột nhiên nghe thấy Lâm Nhất muốn tới lấy kiếm, mọi người đầu tiên là khiếp sợ, sau đó là cau mày, cảm thấy chuyện này hình như không đơn giản như vậy.

Đúng như dự đoán, Phong Huyền Tử phản ứng rất mạnh, mạnh đến nỗi vượt qua cả dự đoán của bọn họ.

Ý uy hiếp trong lời nói kia ngay cả tên ngốc cũng có thể nghe ra được, ông ta đường đường là Thiên Huyền sư, chẳng lẽ lại không nghe rõ Lâm Nhất đang nói cái gì hay sao.

Phản ứng của ông ta lớn, nhưng phản ứng của Lâm Nhất lại càng khiến cho người ta bất ngờ.

Sau khi hắn lặp lại một lần nữa, không chỉ quảng trường Thanh Nham, mà sợ là hơn nửa quận thành Thanh Dương cũng đều đã nghe thấy.

Phong Huyền Tử sững sờ chốc lát, sắc mặt âm trầm rồi lại đột nhiên cười rộ lên, chỉ là nụ cười này khiến cho người ta không rét mà run, ông ta lạnh lẽo cười nói: “Không ngờ Kiếm Kinh Thiên vẫn còn ngây thơ như năm đó, đệ tử có thiên phú như vậy cũng phái tới đây tìm chết, ngươi muốn lấy kiếm, ta chắc chắc không ngăn cản, dù sao đây cũng là quy tắc mà Tàng Kiếm sơn trang lập lên. Nhưng mà, hừ..."

Ông ta không tiếp tục nhìn Lâm Nhất, tâm mắt đảo qua rơi trên người Lạc Hoa đang lẫn trong đám người.

Sắc mặt rõ ràng đã nghiêm túc hơn rất nhiều, ông ta do dự nói: “Lạc công tử, nếu hắn chết trong Thần Long Quỷ Tam Trận thì không liên quan gì đến Tàng Kiếm Lâu ta, cũng không liên quan gì đến Phong Huyền Tử ta đúng chứ.”

Lâm Nhất khẽ nheo mắt lại, trong lòng bừng tỉnh, ban đầu hắn còn tưởng Phong Huyền Tử còn có chút phong thái, thì ra là ông ta kiêng dè Lạc Hoa.

Chẳng trách lão già muốn Lạc Hoa và mình cùng tới đây, xem ra ông ta cũng rõ Phong Huyền Tử là loại đức hạnh gì.

Lạc công tử?

Ở đâu lại chui ra một Lạc công tử, mọi người nhìn theo tầm mắt của Phong Huyền Tử, phát hiện đó là một cô gái mặc áo trắng, trên đầu đội nón lụa trắng. Lạc Hoa vẫn luôn yên tĩnh ngồi đó, khiêm tốn mà tĩnh lặng, chỉ là ánh mắt từ đầu đến cuối chỉ rơi lên người Lâm Nhất.

Phong lão tiền bối lại gọi một cô gái là công tử, nhất thời mọi người đều bắt đầu tò mò về thân phận của Lạc Hoa.

Không nghỉ ngờ gì nữa, lai lịch của nàng nhất định rất kinh người, đến ngay. cả Phong Huyền Tử cũng phải nể mặt nàng.

Đợi sau khi nhìn kỹ hơn, càng khiến cho người ta kinh ngạc, bọn họ không có ai ngoại lệ tất cả đều không thể nhìn thấu được Lạc Hoa, tựa như là mây trắng, mờ ảo vô biên, một mình giữa trời đất, khí chất thần bí mà phi phàm.

“Người này là ai?”

Triệu Nham không ngừng lẩm bẩm, y vừa liếc mắt đã nhìn ra được Lạc Hoa cực kỳ bất phàm, nhưng trong ấn tượng lại không nghĩ ra được là ai.

Cẩu nam nữ!

Phong Tiểu Ngư nhìn thấy Lạc Hoa, ánh mắt lóe lên vẻ hoảng sợ, trong lòng hung ác mắng một câu, nhưng lại không dám có bất kỳ biểu hiện nào ra bên ngoài.

Bây giờ nàng ta coi như cũng biết rõ được sự lợi hại của đối phương, ngay cả ông nội Phong Huyền Tử của nàng ta cũng không dám sơ suất, thậm chí còn kiêng dè.

Lạc Hoa không nhìn Phong Huyền Tử, ánh mắt xuyên qua tấm lụa mỏng, nhìn về phía Lâm Nhất, nhẹ giọng nói: “Lời huynh ấy đã nói ta sẽ không nhắc lại, tất cả đều nghe theo huynh ấy.”

Vừa dứt lời, lập tức khiến cho những nam kiếm khách ở đây ghen tị đến phát cuồng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.