Chương trước
Chương sau
“Trả lại cho ngươi này.”

Lâm Nhất chợt căng thẳng, lúng túng cười nói, nhanh chóng ném chuôi kiếm vào trong hộp kiếm của đối phương.

“Kiếm cũng gấy rồi, ngươi trả lại chuôi kiếm là có ý gì!” Hai người hầu kiếm nổi giận đùng đùng, tức đến hộc máu, không muốn bị người ta đùa giỡn như vậy.

Phụt!

Chính vào lúc này, Phong Huyền Tử trên bục khách quý sắc mặt trắng bệch, phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể run rẩy ngã từ trên ghế xuống.

“Kiếm của ta... Kiếm của ta...”

Giọng Phong Huyền Tử run rẩy, ánh mắt đờ đẫn, chỉ chốc lát mà trông ông ta đã già đi rất nhiều.

“Đại cai”

“Lâu chủ!”

Một đám người nhà họ Phong giật nảy mình, vội vàng tiến lên đỡ Phong Huyền Tử đứng dậy.

Rất nhiều người đứng đầu thế gia ở bên cạnh đều cảm thấy đáng tiếc. Lâm Nhất này quả thực lợi hại, đến cả một Huyền Thiên sư cũng bị hắn chọc tức đến hộc máu.

Đó là người có thể xem như là nửa thánh nhân, thậm chí là người mà ngay cả Thánh Giả chân chính cũng không dám đắc tội.

Phong Huyền Tử trên bục khách quý từ xa nhìn Lâm Nhất, sắc mặt không ngừng thay đổi, hồi lâu sau mới hoàn toàn tỉnh táo lại, run giọng cười nói: “Kiếm Kinh Thiên, ông thật sự tìm được một đồ đệ tốt. Tốt, tốt, rất tốt!”

Ông ta tức giận chỉ vào Lâm Nhất, toàn thân run rẩy, gần như sụp đổ.

Kiếm Kinh Thiên là ai?

Lâm Nhất lộ ra vẻ mặt khó hiểu, vừa định lên tiếng giải thích, không phải ông †a đang nói về lão già đó chứ.

Nếu vậy thì thực sự hiểu lầm rồi, quan hệ giữa hắn và ông ta bây giờ chẳng ra làm sao cả, việc Kiếm Phần Viêm bị gãy hoàn toàn là một sự trùng hợp.

Thể chất thể đoạn kiếm của hắn, bản thân hắn cũng biết, cũng không muốn để lộ ra bên ngoài.

Nhưng đối phương đã đích thân lên tiếng muốn hắn ở trước mặt mọi người thử kiếm, Lâm Nhất có lòng từ chối cũng không thể nói.

“Tiễn khách!” Sắc mặt Phong Huyền Tử tối sầm lại, chỉ vào Lâm Nhất, rống to. Ầm!

Âm thanh như sấm, tất cả mọi người đều bị giọng nói của Phong Huyền Tử dọa sợ, tóc gáy dựng ngược, màng nhĩ rung lên.

Phong Huyền Tử là người có tu dưỡng, khi đạt đến địa vị đó, đã rất ít khi nổi giận. Cho dù trước đó Lâm Nhất lần lượt làm Phong Tiểu Ngư và Phong Tỉnh Dương bế mặt, nhưng sắc mặt của ông ta vẫn vô cùng bình tĩnh, không có một chút dao động nào.

Nhưng bây giờ ông ta nổi giận như vậy khiến cho tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc, bọn họ chưa từng nhìn thấy Phong Huyền Tử mất bình tĩnh như vậy bao giờ.

Nghĩ lại thì cũng có thể hiểu được, bất kỳ ai gặp phải tình cảnh như ông ta đều khó mà khống chế được cảm xúc.

Lâm Nhất sửng sốt, thái độ này thực sự không thân thiện chút nào.

Hắn cũng xem như là nửa người bị hại, vốn dĩ thanh kiếm đó đã là của hắn rồi, đối phương lại cứ ép hắn phải thử kiếm trước mặt mọi người.

Bỏ đi, Lâm Nhất thầm thở dài, không nói thêm gì nữa.

“Ngươi còn không cút đi? Tàng Kiếm Lâu không hoan nghênh ngươi, tên nhãi như ngươi đến đây để gây sự đúng không!” Đại trưởng lão nhà họ Phong thấy Lâm Nhất vẫn đứng trên chuôi kiếm, gào lên giận dữ.

“Đây chỉ là hiểu lầm.”

Lâm Nhất nhìn đối phương, bình tĩnh đáp.

“Hừ, ngươi đừng không biết điều như vậy, nếu còn không đi, đừng trách nhà họ Phong chúng ta không khách khí với ngươi!”

Đại trưởng lão nhà họ Phong đã không vừa mắt với Lâm Nhất từ lâu, thậm chí lúc trước còn không muốn đưa Kiếm Phần Viêm cho Lâm Nhất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.