Chương trước
Chương sau
Đây chính là Kiếm Phần Viêm đấy!

Phong Huyền Tử trên ghế khách quý khẽ cau mày, thái độ này của Lâm Nhất khiến ông ta có phần xấu hổ.

Ông ta thân là Thiên Huyền sư có danh tiếng ở khắp Đông Hoang, ông ta sở hữu khả năng rèn ra thánh binh thiên văn, nhiều cảnh giới Long Mạch, thậm chí nhiều Thánh Giả có qua lại với ông ta cũng tuyệt đối không dám thờ ơ với kiếm của ông ta như vậy.

“Này này, sợ cái gì, đã có ta chống lưng cho ngươi rồi. Chỉ là một thanh kiếm rách mà thôi, gấy thì gấy, trong túi trữ vật của ngươi không phải vẫn còn mười thanh sao?”

Tiểu Băng Phượng trong hộp kiếm Tử Diên biết nội tình cười tinh nghịch, xem náo nhiệt không ngại lớn chuyện.

Cái này giống nhau được sao, mười thanh Thánh Kiếm trước đó cộng lại cũng không bằng thanh Kiếm Phần Viêm ở trước mặt này.

Nếu thực sự bẻ gấy nó, Lâm Nhất chắc chắn sẽ đau lòng chết mất, nhưng trước ánh mắt của tất cả mọi người, nếu ngay cả kiếm mà hắn cũng không thử thì Phong Huyền Tử chắc chắn sẽ xấu hổ.

Thử kiếm là sự tôn trọng cơ bản nhất đối với người rèn kiếm, là một phép lịch sự.

Hơn nữa hắn không phải là người giận cá chém thớt, hắn có ân oán với Phượng Tiểu Ngư, nhưng không có hiềm khích gì với Phong Huyền Tử, tất nhiên đối phương nghĩ như thế nào thì đó là việc của họ.

“Tiểu huynh đệ, ngươi không hài lòng với Kiếm Phần Viêm mà lão phu rèn ra sao?” Trên bục khách quý, vẻ mặt Phong Huyền Tử nghiêm túc, giọng nói đúng lúc vang lên.

“Tiền bối nói đùa rồi.”


Lâm Nhất nhẹ giọng đáp lại.

“Vậy mời thử kiếm, thanh kiếm này đã tốn rất nhiều tâm huyết của ta, cho dù ngày nào đó ngươi siêu phàm nhập thánh nó cũng sẽ không làm cho ngươi quá bẽ mặt. Nếu hôm nay ngươi đã là quán quân của đại hội Danh Kiếm, vậy thì hãy để cho những kiếm khách có mặt ở đây, được chiêm ngưỡng phong thái của

Phần Ảnh một phen đi.”

Giọng nói của Phong Huyền Tử mang theo sự tự tin tuyệt đối, ông ta cũng là người kiêu ngạo, trong lời nói đã mang phần bất mãn.

“Lâu Chủ của chúng ta đã đích thân nói như vậy rồi, Lâm công tử cũng đừng khoe khoang nữa, chẳng lẽ ngươi muốn Lâu Chủ tự mình tới đưa kiếm cho ngươi sao: “Lâm công tử, mời.” Hai người hầu kiếm tức giận nói, sự kiên nhẫn đã bị mài sạch từ lâu rồi.

Lâm Nhất âm thầm cười khổ, thực sự có khổ mà không thể nói, hắn đưa tay trái ra, cầm lấy vỏ kiếm đỏ thẫm rồi lấy kiếm ra khỏi hộp.

Trong phút chốc, tất cả mọi người đều không nhịn được mà ngẩng đầu lên, ánh mắt hoàn toàn bị hấp dẫn.

Thật nặng! Kiếm của Triệu Nham nặng mười đỉnh, thanh kiếm này ít nhất phải nặng một trăm đỉnh, nếu không thúc giục tinh nguyên mà chỉ dựa vào nhục thân thì rất nhiều Tinh Quân đều không thể cầm nổi thanh kiếm này.

Một lúc sau, Lâm Nhất hít một hơi thật sâu, trong mắt hiện lên vẻ quyết tâm, gấy rồi thì đừng trách ta.

Keng!

Cùng với tiếng phượng kêu, Lâm Nhất rút kiếm ra khỏi vỏ, tựa như một con phượng hoàng lửa bay ra từ trong vỏ kiếm.

Ầm ầm!

Dưới ánh mặt trời chiếu rọi, thanh kiếm tỏa sáng rực rỡ, linh khí bức người, phong mang vô tận, mọi người đều không thể rời mắt, há hốc mồm kinh ngạc. Quá đẹp, thanh kiếm này đẹp đến nỗi không có từ ngữ nào có thể diễn tả, nó giống như một con phượng hoàng dang rộng hai cánh, từ từ bùng cháy, ánh lửa chói mắt, lấp lánh rực rỡ.

“Kiếm tốtI”

Ánh mắt Lâm Nhất lóe lên tia khác lạ, không nhịn được mà khen ngợi, thanh kiếm này quả thực không tâm thường.

“Kiếm Phần Viêm! Trình độ rèn kiếm của Phong Lâu Chủ thật đáng sợ, quả thực không thua kém gì thánh binh thiên văn.”

“Nếu chỉ bàn về rèn kiếm thì Phong Lâu Chủ tuyệt đối có thể xếp vào hàng mười người đứng đầu ở Hoang Cổ Vực, trình độ cực cao, không thể tưởng tượng được.”

“Lâm Nhất thật may mắn, thanh kiếm này cần đến mười năm để mài giũa, đại hội Danh Kiếm lần sau, Phong Lâu Chủ sẽ không tự tay rèn kiếm nữa rồi.”

Khắp nơi không ngừng vang lên tiếng cảm thán.

Phong Huyền Tử ở trên bục khách quý vuốt râu, khuôn mặt nở nụ cười, trong mắt hiện lên vẻ đắc ý, ông ta khá tự hào về thanh Kiếm Phần Viêm này, sau hôm nay, cái giá để tìm ông ta rèn kiếm ít nhất cũng phải tăng lên gấp mười.

Đại hội Danh Kiếm đối với Tàng Kiếm Lâu mà nói không phải là cuộc làm ăn thua lỗ gì.

Rốt cuộc thì Tàng Kiếm Lâu vẫn phải làm ăn, danh tiếng càng vang dội thì người cầu kiếm sẽ càng nhiều, giá cả sẽ càng tăng cao.

Mặc dù đại hội Danh Kiếm lần này có phần náo động, Phong Tiểu Ngư cũng gây ra một vài trò cười, nhưng khi Lâm Nhất rút thanh kiếm này ra, ánh mắt của mọi người sẽ bị thu hút bởi thanh kiếm này.

Sau này danh tiếng của Lâm Nhất chấn động Đông Hoang, Kiếm Phần Viêm tất nhiên cũng sẽ theo đó mà vang danh, Thanh Nham Tàng Lâu Kiếm của ông †a cuối cùng vẫn là người đạt được thắng lợi lớn nhất...

Lâm Nhất sửng sốt một lát, rồi đột nhiên tỉnh táo lại, vui vẻ trào dâng từ sâu trong lòng, thể đoạn kiếm của ta mất hiệu lực rồi.

Rắc!

Nhưng hắn vừa nghĩ như vậy, thì một tiếng kiếm gãy chói tai vang lên trong tay hắn.

Trước ánh mắt của tất cả mọi người, có tiếng kêu thảm thiết thê lương của phượng hoàng phát ra, ánh lửa ảm đạm, Kiếm Phần Viêm vỡ vụn từng tấc, giống như một tòa nhà cao vạn trượng sụp đổ ở trước mặt mọi người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.