Chương trước
Chương sau
Bảo kiếm do sóng nước ngưng tụ lại cùng lúc chuyển động, gió kiếm quấn quanh có thể dễ dàng xé xác những nhân tài cùng cảnh giới. Đây chính là chỗ lợi hại của Toái Hư Kiếm Quyết, không hình không lưỡi, kiếm chém hư không.

Vừa có thể công vừa có thể thủ, tiến lùi tự do.

'Thứ mà Kiếm Đế để lại, cho dù chỉ là công pháp thuở thiếu thời tạo ra, cũng khiến cho người ta phải đau đầu vô cùng.

Nếu như ta sử dụng mắt Chúc Long, thì cho dù gã còn giấu chiêu gì, ta vẫn có tám phần thắng.

Lâm Nhất suy nghĩ một lát, vẫn chưa quyết định từ bỏ.

Nơi này tình cờ nhìn thấy được Bát Hung Tỏa Hồn Trận, không cẩn thận để lộ ra chiêu bài lớn nhất của mình, có thể sẽ mang đến vô số tai họa.

"Lâm huynh, rất tuyệt vọng đúng không?” Công Tôn Viêm nở nụ cười áy náy: "Cho dù là mắt kiếm thông thiên hay là Toái Hư Kiếm Quyết, đều là bản lĩnh nhỏ của Kiếm Đế năm đó.

Dùng chúng để giao đấu với huynh, thực sự có phần thắng không vẻ vang. Nhưng xin lỗi nha, trận này ta nhất định phải thắng!"

"Giao Long Xuất Thủy!"

Sau khi phá được Phong Cuốn Tàn Vân của Lâm Nhất, theo Công Tôn Viêm thấy, trận này đã gần như kết thúc rồi.

Trong giây phút tạm dừng ngắn ngủi, gã ở trên nước dẫn đầu ra tay trước, kiếm thế trên người giống như một con rồng quẫy đạp trên mặt nước.

Lưỡi kiếm trong tay gã như đầu rồng, phát ra tiếng gầm giận dữ, mang theo kiếm uy hào hùng, thét gào lao đến. Hai mắt Lâm Nhất khẽ ngưng lại, trong chớp mắt, mắt hắn lóe qua một tia thất vọng.

Không có kế hở nào quá chí mạng.

Vậy thì cứ chiến đi!

"Phệ Vân Hóa Long!"

Lâm Nhất bay lên từ trên dây xích, kiếm trong tay nuốt chửng toàn bộ kiếm thế mây trắng rải rác, cùng hóa thành một con rồng lao qua. Ầm!

Hai long ảnh quấn vào nhau, nổ ra một cơn bão kiếm vô cùng hỗn loạn, Lâm Nhất thúc giục thân pháp đến cực hạn, Táng Hoa không ngừng đâm ra, từng chút từng chút phá vỡ điểm yếu trong kiếm pháp của Công Tôn Viêm, đập tan kiếm thế của đối phương.

Công Tôn Viêm khẽ kinh ngạc, không ngờ Lâm Nhất cũng có thể tìm ra được nhiều kế hở của gã đến như vậy.

Những gã nhanh chóng bình tĩnh lại, quay người biến chiêu: "Họa Long Điểm Tinh!"

Một kiếm này cực kì đáng sợ, lưỡi kiếm trong tay gã giống như biến thành bút vẽ, kiếm quang vung ra không chỉ phá Phệ Vân Hóa Long của

Lâm Nhất, mà còn nghiền nát nó, coi nó như mực mà vẩy, chỉ trong chốc lát, từng luồng kiếm thế hình rồng đã bao vây lấy Lâm Nhất.

Dưới bút của gã, đường nét của rồng đã xuất hiện, hình thái đã hoàn thiện, thần vận của rồng, chỉ thiếu một bút, chỉ thiếu một chút. Một chút này, nằm ở giữa ấn đường Lâm Nhất!

Nhận ra sự đáng sợ của chiêu kiếm này, Lâm Nhất nghiêng người lùi mạnh, cơ thể bị kiếm thế vây nhốt cắt đến máu chảy đầm đìa, mà kiếm của đối phương, lại cứ như hình với bóng, đâm thẳng vào ấn đường.

Càng đáng sợ hơn là, khi Lâm Nhất rút lui về sau, long ảnh mà đối phương vẽ ra lại càng thêm chân thực.

Trong mắt người khác, Lâm Nhất biến thành một con ác long đang vùng vẫy, mà Công Tôn Viêm tay trái đặt sau lưng, tay phải cầm bút, nhấp nhô theo gió, bước di nhàn nhã, ung dung điểm lên nét vẽ cuối cùng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.