Chương trước
Chương sau
Quảng trường Thanh Nham vốn khá là yên ả, sau một loạt lời nói của Phong Tiểu Ngư, mọi người ầm ï cả lên.

Nhất là câu, ngươi tưởng quận thành Thanh Nham ta không có ai đấy à!

Lại càng khiến các nhân tài kiệt xuất của quận thành Thanh Nham phẫn nộ không thôi, cả đám máu nóng bốc lên đầu, la ầm lên.

Dù sao Lâm Nhất cũng chỉ là người ngoài, không thể so với Phong Tiểu Ngư, người có sức ảnh hưởng ở quận thành Thanh Nham. Phong Tiểu Ngư nói vài câu, đã biến Lâm Nhất thành ác bá chuyên bắt nạt người khác, cả đám người bắt đầu hò hét không cho Lâm Nhất đi.

Phong Tiểu Ngư ngoài mặt thì lạnh nhạt, nhưng trong lòng thì đang cười lạnh, ngươi muốn đi cũng không dễ dàng vậy đâu.

Trò hay chỉ mới bắt đầu thôi!

Lâm Nhất nhìn người thanh niên ở phía trước, như có điều suy nghĩ, người này e cũng do Phong Tiểu Ngư sắp xếp.

"Đúng là muội muội ngươi bị ta chọc mù mắt thật, ta không bao giờ phủ nhận chuyện mình đã làm, nhưng đó là vì nàng ta động thủ muốn móc mắt †a trước." Lâm Nhất nhìn đối phương, bình tĩnh nói.

"Ai ra tay không quan trọng, quan trọng là, ngươi đã chọc mù mắt muội ấy. Người là ca ca không có lý do gì lại không ra tay, ta với ngươi đánh một trận, ai thua thì để đối phương chọc mù mắt, sau đó ngươi muốn đi hay ở, Trần Anh ta không ngăn ngươi!"

Trân Anh nhìn Lâm Nhất chằm chằm, trong mắt ngưng tụ sát khí, nói rõ rành rành.

Ngang ngạnh!

Trong mắt Lâm Nhất, người này là điển hình của kiểu người đầu óc có vấn đề, ngu xuẩn. Nhìn nhận vấn đề mà không quan tâm lý lẽ, Lâm Nhất đã nói rất rõ với hắn ta rồi, hắn ta vẫn không nghe, Lâm Nhất không khách khí nữa, lạnh giọng nói: "Tránh ra."

"Hôm nay ngươi không đánh cũng phải đánh!"

Trần Anh giậm mạnh chân xuống đất, cơ thể bay ra, rút kiếm ra khỏi vỏ, chém thẳng về phía Lâm Nhất như tia chớp.

Hắn ta chưa vội thi triển ra võ học thánh linh, nhưng chỉ dựa vào chân nguyên, đã khiến nhát chém này trở nên cực kỳ đáng sợ.

Có thể dễ dàng đoán được là, thực lực của người này hơn xa Yến Tử Kính.

Thấy kiếm quang của đối phương không ngừng phóng đại trong mắt mình, Lâm Nhất nheo mắt, trong mắt lóe lên tia sắc lạnh, ngươi lấy đâu ra tự tin vậy.

Tôm tép nhãi nhép, mà cũng dám tùy tiện ra tay với mình.

Ẩm!

Kiếm thế của hắn tỏa ra, như một ngọn núi cao sừng sững, trong nháy. mắt đã đã cao đến nỗi không leo lên được, sâu không lường được.

Cơ hồ là trong nháy mắt, nhát kiếm của Trần Anh như sông đổ vào biển, không thể thoát ra, ngỡ ngàng không biết phải làm sao. Rõ ràng Lâm Nhất đang ở ngay trước mặt, sừng sững như ngọn núi, nhưng hắn ta lại không thể đánh trúng vào Lâm Nhất, hãm sâu vào đó, như một chiếc lá che mắt không nhìn thấy thái sơn.

Đây... vầy là sao?

Trần Anh hoảng sợ, nhát kiếm chém ra đó, kiếm thế điên cuồng tan rã, hắn ta vội vàng lùi về sau, không dám đứng lại.

Keng!

Nhưng vừa lui được nửa bước, kiếm trong tay Lâm Nhất đã rút ra khỏi vỏ, Táng Hoa ra khỏi vỏ, tựa như tiếng rồng ngâm trong hồ sâu.

Răng rắc!

Tiếng vỡ vụn của kim loại vang lên bên tai mọi người, kiếm trong tay Trần Anh bị chém gãy.

Kiếm phong lướt qua mặt, khiến hai má Trần Anh rung rung không ngừng, đong đưa như gợn sóng, mái tóc bung ra, không mở được mắt.

Mãi một lúc sau, hắn ta mới tỉnh táo lại, lần này khi nhìn Lâm Nhất, ánh mắt hắn ta tràn ngập kinh hãi, hắn ta lẩm bẩm: "Ta thua rồi..."

"Thế thì để đôi mắt này lại."

Lâm Nhất thản nhiên nói.

"Đừng, đừng..."


Trần Anh nghe Lâm Nhất nói vậy, con ngươi lập tức co rút, chân run lẩy bẩy, nức nở xin tha: "Ta... ta chỉ đùa thôi, huống hồ, không phải Lâm huynh muốn đi à, giờ ta nhường đường ngay đây."

Phụt!

Đáp lại hắn là một luồng kiếm quang, kiếm quang như kinh hồng thiểm điện, chỉ trong nháy mắt, đôi mắt của Trần Anh đã bị Lâm Nhất chọc mù.

Hắn ta hét lên thảm thiết, ôm chặt lấy mắt, quỳ rạp xuống đất.

Tiếng hét đó quá thê thảm, nghe mà dựng tóc gáy, toát mồ hôi lạnh, cả đám người nhìn sang Lâm Nhất, ánh mắt họ dần có sự thay đổi.

Người này, ác quá!

Yến Tử Kính và Trần Anh đều bại trong tay đối phương chỉ bằng một nhát kiếm, một người thì bị cắt đứt cổ họng, một người thì bị chọc mù hai mắt.

Đại hội Danh Kiếm, chưa bao giờ máu tanh như này.

Hình ảnh hung ác như vậy tạo nên một cú sốc lớn cho bọn họ, trong lúc nhất thời, cả đám cứng họng nói không nên lời.

"Sao tên này có thực lực mạnh thế!"

Phong Tiểu Ngư ở trên đài Phi Thiên lộ ra vẻ khó chịu, người hai do nàng ta sắp xếp, đứng trước mặt Lâm Nhất chẳng khác gì phế vật.

Xoet!

Lâm Nhất thu kiếm vào vỏ, một cước đá bay Trần Anh đang quỳ dưới đất, hắn hờ hững nói: "Ta muốn đi, ngươi dựa vào đâu mà ngăn cản ta?”

Trong tiếng hét thảm, Trần Anh bị Lâm Nhất đá bay như một đống rác, sau khi rơi xuống đất, hắn ta va vào rất nhiều người không tránh kịp, làm họ ngã nhào.

"Tên này kiêu ngạo quá..."

Trên quảng trường phía dưới, phần đông nhân tài kiệt xuất đang nghiến răng nghiến lợi, bọn họ hận không thể đi lên cho Lâm Nhất một bài học.

Nhưng sau khi chứng kiến thủ đoạn của đối phương, họ lập tức tỉnh táo lại, nếu tu vỉ bị giới hạn ở Thiên Phách, phần lớn mọi người ở đây đều không phải đối thủ của hắn.

Một khi lên đánh, khả năng sẽ có kết cục như Trần Anh, cực kỳ thê thảm.

Vùt

Ngay lúc đám đông đang lặng như tờ, một bóng dáng dang hai tay, chầm chậm hạ xuống chiến đài, hắn ta chặn đường Lâm Nhất, rồi trầm ngâm nói: "Nếu Lâm huynh đã tới rồi, vậy thì đừng đi vội, thực lực của huynh hoàn toàn đủ để tham gia đại hội Danh Kiếm. Tam tiểu thư không cho huynh thiệp mời, xem ra đã có chút hiểu lầm ở đây."

Lâm Nhất ngẩng đầu lên nhìn, người này khá là khôi ngô, trên mặt có vết mụn, nhưng rất nhạt, không ảnh hưởng đến tổng thể khuôn mặt đó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.