Chương trước
Chương sau
Sau khi đeo vòng tay vào, Lạc Hoa giơ tay lên cười nhẹ.

Cánh tay nàng lộ ra phần lớn, mịn màng mềm mại, trắng trẻo như ngọc, kết hợp với chiếc vòng tay Băng Phượng độc nhất vô nhị trên đời, thực sự đẹp không sao tả xiết, hoàn mỹ vô cùng.

"Rất đẹp."

Lâm Nhất gật đầu khen, rồi chợt bảo: "Cô không sao chứ? Cô gái đó không phải người nói lý lẽ."

Lạc Hoa cười nói: "Ta không sao, thực ra ta cũng không thích nói lỹ lẽ cho lắm, chẳng qua huynh không biết thôi."

Ánh mắt Lâm Nhất thoáng qua tia sâu sắc, hắn có thể đoán ra rằng, lại lịch của đối phương chắc chắn không đơn giản là thế gia thánh giả. Nhưng đối phương không nói, vậy hắn cũng không hỏi, coi như đó là sự hiểu ngầm giữa hai người.

Hai ngày sau, đại hội Danh Kiếm bắt đầu.

Lâm Nhất mang thiệp mời, đi đến nơi tổ chức đại hội Danh Kiếm cùng Bạch trưởng lão và Lạc Hoa.

Đại hội Danh Kiếm có chia ra loại lớn và loại nhỏ, hiện tại, đại hội Danh Kiếm mà Lâm Nhất tham gia là đại hội Danh Kiếm nhỏ, trừ cái này ra còn có đại hội Danh Kiếm bốn năm một lần, do Tàng Kiếm Sơn Trang tổ chức.

Nói chung, đại hội Danh Kiếm nhỏ chỉ có ảnh hưởng ở khu vực Tàng Kiếm Lâu địa phương. Còn đại hội Danh Kiếm lớn lại là sự kiện lớn của toàn bộ kiếm khách Côn Luân, được tổ chức với quy mô lớn chưa từng có, kiếm khách trong thiên hạ đều lấy làm vinh hạnh khi được tham gia.

Nhưng đại hội Danh Kiếm ở Thanh Nham Tàng Kiếm Lâu lần này cũng không xoàng, phần thưởng là Phần Viêm Kiếm đã thu hút rất nhiều kiếm khách tới đây.

Gần non nửa kiếm khách trẻ ở Đông Hoang đều đến hết rồi, họ khao khát tỏa sáng, vượt qua mọi đối thủ và giành được kiếm Phần Viêm dưới sự chứng kiến của mọi người, danh lợi đủ cả.

Nhưng hễ là người trẻ, họ đều có tấm lòng cực kỳ nhiệt huyết đối với sự kiện lớn này, rất nhiều người dù không phải kiếm khách cũng muốn đến xem.

Nếu mà là ngày xưa, e là Lâm Nhất cũng vậy.

Nhưng sau sự cố với tiểu công chúa nhà họ Phong, anh không còn có tí thiện cảm nào với đại hội Danh Kiếm này, đây chỉ là một nhiệm vụ thôi.

Đại hội Danh Kiếm không có quy tắc cụ thể, chỉ có một điều đó là, bất kể người tham gia có tu vi ở cảnh giới nào thì cũng phải phong ấn xuống cảnh giới Thiên Phách, đại hội Danh Kiếm chỉ so tài kiếm thuật không so tài tu vi.

Trọng tài là những người đến từ các đại tộc thế gia ở Hoang Cổ Vực, những người không thuộc Tàng Kiếm Lâu bình bầu, bảo đảm công bằng cho đại hội.

Địa điểm diễn ra đại hội nằm ngay ở quảng trường Thanh Nham trong viện chính nhà họ Phong, và cũng là nơi đặt Tàng Kiếm Lâu.

Viện chính nhà họ Phong có thể nói là hoành tráng, rộng rãi, các cung điện khổng lồ và những lò lửa được khóa bằng xích sắt, hiện diện khắp nơi, làm cho người ta cảm giác xem thế đủ rồi.

Ở khắp nơi trong quận thành Thanh Nham, có thể bắt gặp rất nhiều kiếm khách trẻ, lưng đeo hộp kiếm chạy đến Tàng Kiếm Lâu.

Khi sắp đến cửa viện chính nhà họ Phong, có một nhóm người trong đám đông đi về phía Lâm Nhất.

Lâm Nhất liếc mắt rồi không nhìn thêm nữa.

Người tới là một người quen, không biết kiếm được thiệp mời từ đâu, hoàn toàn không còn vẻ nhếch nhác khi bị Lâm Nhất giãm mấy hôm trước nữa, mà trông rất là tự tin và kiêu ngạo.

"Trùng hợp thật, chúng ta lại gặp nhau nữa rồi." Yến Tử Kính cười tít mắt nhìn Lâm Nhất, nhẹ giọng nói: "Không ngờ sức mạnh cơ bắp của ngươi lại đáng sợ như vậy, nhưng hôm nay chỉ so kiếm, nếu ta tìm ngươi ước chiến, ta thật lòng hy vọng ngươi đừng từ chối."

Nét mặt Lâm Nhất lạnh nhạt, không để ý đến người này.

Trong lòng Yến Tử Kính đang tức lắm, nhưng không thể hiện ra mặt, chỉ nhẹ nhàng nói: "Cứ đợi đấy, để xem lát nữa ngươi còn có thể giở được trò gì. Hôm nay ngươi không đến còn đỡ, đến rồi thì chỉ còn một con đường chết!"

"Người này là ai nhỉ?"

Bạch trưởng lão không hiểu hỏi.

"Chắc là chó nhà ai quên xích lại ý mà."

Lâm Nhất thản nhiên nói một câu, rồi cùng đám đông đi vào viện chính nhà họ Phong, khi sắp tiến vào quảng trường Thanh Nham, hắn tách đoàn với Lạc Hoa và Bạch trưởng lão.

Họ không có thiệp mời, chỉ có thể đến khán đài để xem.

Khi Lâm Nhất đưa thiệp mời ra, lúc báo tên, đối phương lẩm bẩm gì đấy rồi nhìn Lâm Nhất một cái đầy ẩn ý.

"Thì ra ngươi chính là Lâm Nhất!" Thủ lĩnh đội thị vệ nói với giọng quái gở: "Ta nghĩ rất nhiều người sẽ có hứng thú với ngươi, không ngờ ngươi lại đến thật, vào đi!"

Nói xong, hắn ta tỏ vẻ mỉa mai rồi không để ý Lâm Nhất nữa.

Lâm Nhất nhíu mày, nhận ra có gì đó không thích hợp, hắn không hề quen biết tên thị vệ này. Hắn thật sự không rõ, tại sao đối phương lại biết mình, nói chuyện còn chẳng có đầu có đuôi gì cả.

Đi bước nào tính bước đó vậy.

Lâm Nhất tiến vào quảng trường Thanh Nham, hắn tức khắc bị cảnh tượng bên trong làm cho kinh ngạc.

Ở trung tâm quảng trường có một hồ nước rộng, giữa hồ có một lò lửa cao chừng trăm trượng, trong lò lửa đang cắm một thanh kiếm khổng lồ dài đến nghìn trượng.

Thanh kiếm khổng lồ cao vút tận hư không, chuôi kiếm bị buộc chặt bằng tám dây xích sắt, đầu kia của xích sắt gắn trên tám bức tượng mãnh thú trên bờ hồ.

Chúc Long, Cùng Kỳ, Đằng Xà, Côn Bằng... Đào Ngột.

Chẳng hiểu sao Lâm Nhất cảm thấy có chút quen thuộc, sau đó hắn chợt nhận ra nó hơi na ná với thanh kiếm trong người hắn.

Hắn lập tức sởn tóc gáy, cực kỳ kinh hãi... điều này hơi kỳ lạ.

Vẻ mặt của những người khác cũng không khác Lâm Nhất là mấy, bọn họ đều chấn động trước cảnh tượng trước mặt, lát nữa bọn họ sẽ đứng trên đỉnh của tám bức tượng hung thú này thi đấu. Đỉnh pho tượng có không gian rộng, hơn nữa còn có trận pháp bảo vệ, đủ để giao đấu thoải mái.

"Ha ha, người huynh đệ lần đầu trông thấy Bát Hung Tỏa Hồn Trận viễn cổ phải không? Cái này chỉ là hàng giả thôi, hàng thật trong Tàng Kiếm Sơn

Trang kia mới thật sự là chấn động!"

Cạnh Lâm Nhất là một chàng trai chạc tuổi hắn, chàng trai cười tủm tỉm ngồi xuống.

Bát Hung Tỏa Hồn Trận?

Lâm Nhất liếc người này một cái, hắn phát hiện người này khí chất phi phàm, khôi ngô tuấn tú vô cùng, hắn yên lặng ngồi xuống, rồi hỏi: "Xin lắng tai nghe."

Người đó thấy Lâm Nhất hỏi mình, hai mắt lập tức sáng lên, tỏ ra rất phấn khởi.

Có vẻ người này khá hoạt bát, thích giao tiếp với người khác, và còn vui với việc thể hiện sự hiểu biết của mình: "Tại hạ Diệp Phi Phàm, nếu huynh muốn hỏi về Bát Hung Tỏa Hồn Trận này, hỏi ta là đúng rồi đấy, người của Tàng Kiếm Lâu chưa chắc đã biết rõ bằng ta đâu."

"Huynh nói đi." Lâm Nhất thong thả nói. Diệp Phi Phàm đắc ý, khẽ cười bảo: "Thế huynh phải nghe kỹ vào nhá, đây là một bí tân mà cảnh giới Long Mạch cũng không biết, hôm nay sẽ cho. huynh mở rộng tầm mắt."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.