Chương trước
Chương sau
Âm thanh xé trời nối tiếp nhau vang lên.

Tầng trời thứ năm và tầng trời thứ sáu đều bị núi Tinh Linh phá ra một khe hở, người ta có thể nhìn lên bầu trời xuyên qua khe hở đó.

Bầu trời đầy sao trở nên bao la hùng vĩ hơn, dưới ánh nhìn của mọi người, Thương Long, Chu Tước, Bạch Hổ, Huyền Vũ đang lộ ra nhiều chỉ tiết hơn.

Đúng như Lâm Nhất dự đoán, bầu trời càng rộng mở, quan sát tinh tượng cũng chân thực hơn.

Những gì đang thấy hiện giờ, vẫn chỉ là một góc của tảng băng chìm.

Dù sao thì bầu trời mới chỉ nứt ra một khe hở thôi, nếu một ngày nào đó, đi rong chơi ba mươi sáu ngày thì mới có thể thật sự nhìn thấy hình ảnh chân thực của bầu trời sao bao la.

Trước mắt, vẫn chưa thể tưởng tượng được cảnh tượng đó tráng lệ cố nào.

Bùm bùm!

Âm thanh xé trời vang dội, mặt hồ sóng sánh, ánh sao tựa như mất trật tự.

Cả Phù Vân kiếm tông, từ trên xuống dưới đều kinh ngạc vô cùng, nhất là Giang Ly Trần, đánh chết hắn ta cũng không dám tin. Lâm Nhất hợp với núi Tinh Linh, lại còn phá được hai tầng trời, điều này hoàn toàn không thể lý giải theo lẽ thường.

"Tên này, rốt cuộc hắn định làm cái gì vậy?"

Nét mặt Giang Ly Trần u ám, nghĩ mãi không thông.

Nếu chỉ là nuốt lấy ánh sáng của các vì sao, thì hắn ta đã làm được từ lâu rồi, đến lúc đó hắn đột phá một mạch đến cảnh giới Tinh Quân. Có khi còn qua luôn cảnh giới Tinh Nguyên, đạt đến cảnh giới thứ hai của Tinh Quân là cảnh giới

Tỉnh Hà, có khả năng còn đạt đến cảnh giới Tinh Hà đỉnh phong ấy chứ.

Nền tảng của hắn quá đáng sợ, tài nguyên mà hắn tích lũy được ở cảnh giới Thiên Phách, mạnh đến nỗi làm người ta sợ hãi.

Dù cảnh giới chưa tăng lên, mới ở Thiên Phách thôi mà vẫn đủ sức đối kháng với Tinh Quân, chỉ cần hắn không gặp phải đối thủ cảnh giới Tinh Tượng, thì không ai có thể đánh chính diện mà đè bẹp được hắn.

Đấy là người này còn chưa thăng cấp lên Tinh Quân, một khi thăng cấp lên Tinh Quân... Giang Ly Trần không dám nghĩ nữa.

Rõ ràng chỉ cần hắn muốn, hắn có thể thăng qua Thiên Phách bất cứ lúc nào, nhưng hắn vẫn không chịu thăng cấp. Giờ phút này, không chỉ có Giang Ly Trần, chưởng lão chấp pháp đứng bên cạnh chương môn Phù Vân cũng đang có vẻ mặt cực kỳ ngưng trọng.


Diệp Tử Lăng nhìn mặt thì bình thản, nhưng nội tâm lại đang dao động dữ dội, không thể bình tĩnh nổi.

Thất hoa tụ đỉnh!

Cuối cùng hắn cũng sắp xông lên Thất hoa tụ đỉnh rồi, đây là chuyện hung hiểm mà yêu nghiệt siêu cấp tông phái Hoang Cổ vực cũng không dám tùy tiện đi thử.

Chỉ có kẻ siêu phàm, mới có sức lực và khí phách cỡ này.

Nhưng dù là kẻ siêu phàm, những người đánh vào Thất hoa tụ đỉnh, đa phần đều thất bại.

Trong ánh mắt khó hiểu của mọi người, Lâm Nhất chậm rãi đứng trên mặt hồ, anh nhìn lên núi Tỉnh Linh, sau đó cất bước đi tới.

Vùi! Vù! Vù!

Khi Lâm Nhất bước đi, y sam tung bay, mái tóc dài bay trong gió.

Ánh sao trên người hắn đang ngày càng rực rỡ, trong mỗi bước đi, ánh sao chiếu sáng cả mặt hồ, chiếu sáng dãy núi trùng điệp bên ngoài hồ nước, hắn đã
chiếu sáng cả màn đêm.

Ở trung tâm hồ, núi Tinh Linh và hắn phản chiếu lẫn nhau, hắn càng đến gần, kiếm thế trong núi càng dữ dội hơn.

Răng rắc! Tiếng bầu trời nứt lại vang lên, tầng trời thứ bảy nứt ra một khe hở.

Mọi người kinh ngạc đến nỗi suýt thì rớt cầm, nhưng còn chưa kịp nghĩ thêm, lại có hai tiếng nổ ầm ầm vang lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.