Chương trước
Chương sau
Keng! Keng! Keng!

Những móng vuốt sắc bén đó hạ xuống long văn đang lập lòe, lập tức tạo ra từng gợn sóng và bị chấn văng ra ngoài.

Rắc!

Những móng vuốt bay theo hướng khác nhau, cắt lìa đá núi cứng rắn như: đậu phụ một cách dễ dàng.

Những khe hở mờ nhạt nứt toạc trong hư không có những tia chớp màu đen lập lòe.

Bùm! Bùm!

Ngay sau đó, một người và một con mèo bắt đầu vung quyền chiến đấu, ai nấy đều sử dụng khí huyết cuồn cuộn mênh mông trong cơ thể. Cú nào cú nấy. đều đánh trúng thịt, mỗi lần va chạm đều phát ra tiếng nổ vang như sấm sét, khiến rừng núi xung quanh bị chia tách.

"Thánh thể Thương Long quả nhiên không đơn giản."

Tiểu Băng Phượng lẩm bẩm trong lòng, móng vuốt của Tiểu Hắc có thể chém đứt một yêu thú cảnh giới Tinh Hà cấp Bá Chủ một cách dễ dàng.

Ngay cả một số yêu thú nổi tiếng về khả năng phòng thủ và thân hình cứng như huyền binh bảo khí cũng không thể chống đỡ nổi.

Khi rơi lên người Lâm Nhất lại như thể đang gãi ngứa.

Điều khiến Tiểu Băng Phượng càng kinh ngạc chính là khí huyết mênh mông trong cơ thể Lâm Nhất còn thua xa so với Tiểu Tặc Miêu.

Âm ầm ầm!

Khi Thương Long Thánh Thiên Quyết liên lục bị thúc giục, khí lực dâng trào, dị tượng gió và sấm sét ngày càng khiếp người.

Thương Long thượng cổ nắm giữ sức mạnh của gió và sấm sét, và bây giờ Lâm Nhất đã luyện được thánh thể Thương Long. Năng lực thúc giục gió và sấm sét đã trở thành thiên phú của hắn, giúp hai ý chí võ đạo này đạt đến cảnh giới

cực kỳ cao mà không cần luyện tập.

Thấy Tiểu Tặc Miêu sắp bị đè đánh, Tiểu Băng Phượng cười nói: "Đừng đùa nữa, Tiểu Hắc Hắc, cho hắn biết sự lợi hại của ngươi đi, đánh hắn!"

Grào!

Tiểu Tặc Miêu gầm lên, trong âm thanh vừa có tiếng rồng ngâm vừa có tiếng kêu của vượn. Nó biến thành hình dạng Long Vượn trong không trung.

Âm ầm!

Một luồng uy áp khủng khiếp ồ ạt dâng lên, hoàn toàn nghiền áp dị tượng gió và sấm sét do thánh thể Thương Long của Lâm Nhất gây ra. Một con Long Vượn cao gần mười thước xuất hiện trước mặt Lâm Nhất.

"Biến nhỏ đi rồi à?”

Trong mắt Lâm Nhất lập tức thoáng hiện vẻ lạ thường. Hình dạng Long Vượn trước đó của Tiểu Tặc Miêu này có độ cao đáng sợ ít nhất ba mươi thước.

Không đúng, không đúng!

Đúng là có vẻ đã thu nhỏ hơn rất nhiều, nhưng rõ ràng khí tức ngưng trọng hơn, uy áp thuộc về Chân Long cũng rõ hơn.

Trong huyết mạch yêu thú của nó, huyết mạch Chân Long yếu ớt ban đầu đã trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Đến múc Lâm Nhất, người chỉ cao mười thước đã bị ép tới độ không thể thở được. Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy dường như khí thế đối phương bùng nổ lao vút tận trời, dõi mắt không thấy điểm cuối.

Khi nó giáng một cú đấm tới, một cơn lốc hình rồng màu đen đột nhiên bùng nổ trên bầu trời, những tia sét đáng sợ liên tục phun ra từ cơn lốc.

Lâm Nhất không kịp trở tay nên trực tiếp bị thổi bay, đụng gãy mấy cây cổ thụ vươn cao tới tận trời.

Bịch!

Cuối cùng, cơ thể hắn va vào một vách đá mới dừng lại được. Nhưng không lâu sau, toàn bộ vách đá sụp đổ, chôn vùi Lâm Nhất ở bên trong.

Thương Long Ấn!

Ánh chớp phát ra từ trong đống đá chất chồng lên nhau, Tử Kim Văn Long trên người Lâm Nhất bùng cháy huyết diễm và tỏa ra ánh sáng rực rỡ sánh được với thánh văn.

"Lại lần nữa!"

Một người một vượn chiến đấu điên cuồng trong khu rừng này, suýt đã lật tung cả ngọn núi nổi.

"Đừng đánh nữa...

Sau mấy trăm chiêu, Lâm Nhất mệt đến hộc máu. Dù sao hắn cũng là người, không thể so được với sự bền bì của Long Vượn.

"Đau quá."

Khi Lâm Nhất dừng lại, thân xác sánh được Thánh khí đau đớn đủ loại, xương và cơ bắp đều nhức mỏi.

Thật lâu sau, hắn mới thở dài, cười nói: "Trước khi Thất Hoa Tụ Đỉnh, ta thật sự không phải đối thủ của Tiểu Hắc."

"Hừm, ngươi cũng đừng nản lòng. Có thể đấu với Tiểu Hắc lâu như vậy chỉ bằng xác thịt của ngươi coi như khá giỏi đó."

Tiểu Băng Phượng bay tới từ giữa không trung, an ủi Lâm Nhất mấy câu trước, sau đó cười tủm tỉm nói: "Nhưng Tiểu Hắc cũng không có Thái Cổ Long Viên Quyết thật sự. Những gì ngươi thấy chỉ là phần nổi của tảng băng chìm. Bổn đế đã bổ sung hoàn thiện Thái Cổ Long Viên Quyết bây giờ cho nó rồi. thân pháp, côn pháp, dị tượng đều có áo nghĩa đầy đủ, thậm chí còn có Thái Cổ Bí Ấn."

Lâm Nhất thầm tặc lưỡi, nhìn về phía Tiểu Tặc Miêu vẫn trong hình dáng Long Vượn, kinh ngạc kêu lên: "Lợi hại thật đó..."

"Hừ, hừ, cũng phải xem là ai dạy chứ!” Tiểu Băng Phượng kiêu ngạo nói.

Lâm Nhất tỉnh táo lại, không thèm để ý tới nàng ấy. Tiểu Băng Phượng luôn thích khoe khoang, chỉ nên tin một nửa lời nói của nàng ấy thôi.

Nhưng dù thế nào đi nữa, thực lực của Tiểu Tặc Miêu quả thực mạnh hơn rất nhiều.

Ngoài được Tiểu Băng Phượng chỉ bảo cho, nguyên nhân lớn là do thần diệp của quả Thần Huyết kia.

"Thêm lần nữa!”

Sau khi nghỉ ngơi đầy đủ, Lâm Nhất không chịu thua lại khiêu chiến với Tiểu Tặc Miêu.

Hắn sắp tiến vào núi Tinh Linh để đột phá Thất Hoa Tụ Đỉnh, nên mấy ngày nay Lâm Nhất không thể lười biếng, đấu Tiểu Tặc Miêu chắc chắn sẽ khiến thánh thể Thương Long nhanh chóng tiến bộ.

Chớp mắt đã ba ngày trôi qua.

Hôm ấy, khắp Phù Vân Kiếm tông đều sôi trào vì núi Tỉnh Linh của tông môn đã mở.

Rất ít tông môn của Thương Huyền phủ sở hữu núi Tỉnh Linh, đếm đi đếm lại chỉ có bốn tông môn được siêu môn phái chống lưng.

Việc mở núi Tỉnh Linh cần tiêu tốn một lượng lớn tài nguyên và phải mất nhiều năm để khôi phục.

Nhiều đệ tử còn chẳng có may mắn khi không có cơ hội nào vào núi Tỉnh Linh trước khi bước sang tuổi ba mươi.

Khi các đệ tử của tông môn đổ xô đến núi Tinh Linh, quá trình tu luyện của Lâm Nhất cũng đã kết thúc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.