Chương trước
Chương sau
"Nơi đó cách chỗ chúng ta đóng quân có chút xa, không có mạch khoáng, nhiều lắm chỉ có chút quặng thô một ít quặng thô rải rác. Ban đầu ta còn nghi ngờ liệu có thiên tài địa bảo nào sắp ra đời không. Nhưng ta đã tìm kiếm mấy vòng mà vẫn không cảm nhận được linh lực nào cả... nên rất kỳ lạ. Ta chỉ đành đoán rằng có phải dưới đáy biển đã xảy ra chuyện gì chăng."

Liễu Nguyên vừa đi vừa nói ra suy đoán của mình.

Nếu có chuyện gì xảy ra dưới biển, thì tức là có yêu thú nào đó đã thăng cấp, và trận chiến giữa vua mới và vua cũ đã ảnh hưởng đến các yêu thú khác.

Đó chỉ là một sự cố rất đỗi bình thường, trong quá khứ cũng có rất nhiều ví dụ tương tự.

Nơi tập trung yêu thú thực sự cách trạm rất xa.

Mọi người tăng hết tốc độ, phải mất hai canh giờ mới đến nơi. Liễu Nguyên đứng trên đỉnh núi rồi chỉ xuống dưới.

"Ngay ở phía trước!"

Hắn ta không cần chỉ ra, mọi người đều đã có thể cảm nhận được sự hiện diện của yêu khí. Khí tức lan tỏa của nhiều yêu thú tụ tập khiến người ta rất khó chịu.

Sau khi đáp xuống đỉnh núi, mấy người họ phát hiện phía dưới vách đá phía trước là một khu rừng đá màu máu rộng lớn vô tận.

Những tảng đá màu máu cao chót vót, đứng sừng sững trên mảnh đất hoang vụ, trải dài ngút tầm mắt, hoàn toàn không thấy được điểm cuối.

Trong rừng đá, có thể nhìn thấy chỉ chít yêu thú bằng mắt thường, trong đó có một số con rõ ràng không giống yêu thú trên đất liền. Dễ nhận ra được chúng đã bò lên từ đáy biển. Điều này thực sự rất lạ.

Lâm Nhất liếc nhìn và chắc chắn nơi này quả thật đúng như những gì Liễu Nguyên đã nói. thiên tài địa bảo gì đó không thể nào xuất hiện ở đây được.

Đất khô, bề mặt cứng như đá, rừng đá sừng sững, vốn đã rất kỳ quái và đáng Sợ.

"Bên kia có người!"

Trong mắt Lâm Nhất lóe lên ánh sáng, hắn đưa tay chỉ xuống dưới. Một võ giả mặc áo rơm, đầu đội đấu nạp che chắn kín mít đang ngồi trên một tảng đá cao chót vót.

Liễu Nguyên nhìn thoáng qua, cũng không để ý lắm: "Nơi này vốn có một ít tà †u tụ tập, nhưng bọn hắn không hề tới nơi đóng quân gây chuyện, hầu hết tông môn cũng không đấu giáp lá cà với chúng. "

Diệp Tử Lăng không hề ngạc nhiên về việc này. Hiển nhiên nàng ta đã biết chuyện này từ lâu, còn những người khác đa sôs đều đã từng đến đảo Thiên Thủy.

Có mấy người nhìn về phía Lâm Nhất với vẻ kỳ quặc, trong mắt hiện lên ý tứ thấy hiểu biết ít nên mới thấy lạ.

Lâm Nhất mỉm cười, thu lại tầm mắt rồi nói: "Cứ coi như ta chưa nói gì Nếu là người khác, sự xuất hiện bất ngờ của một tà tu ăn mặc kỳ lạ như vậy chắc chắn sẽ thu hút rất nhiều sự chú ý.

Nhưng ở biển Khô Huyền này, chuyện đó có vẻ hết sức bình thường, nên họ cũng chẳng để ý lắm.

"Có mấy yêu thú cảnh giới Tinh Tượng cấp bá chủ đã chiếm cứ chỗ sâu..." Liễu Nguyên chỉ vào tận sâu trong rừng đá. Nơi đó bị bao phủ bởi một màn sương máu mờ nhạt nên không thể nhìn rõ.

Nhóm Diệp Tử Lăng khế cau mày, yêu thú cảnh giới Tinh Tượng cấp Bá chủ à, hơi khiến người khác đau đầu rồi đây.

Nếu chúng đột nhiên nổi ý tấn công vào nơi đóng quân của Phù Vân Kiếm tông, tổn thất sẽ vô cùng khủng khiếp.

Đây là một hiểm họa tiềm ẩn cực lớn. Thảo nào Liễu Nguyên lại truyền tin cho tông môn. May là người tới là Diệp Tử Lăng. Nếu là người khác thì rất khó đối phó nổi, thậm chí rất có thể bị yêu thú đánh bại.

"Đi vào nhìn xem, có thể trao đổi thì trao đổi. Nếu không thể... thì cứ giết luôn đị" Diệp Tử Lăng nói nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng giữa ấn đường đã lóe lên vẻ

sắc bén khiến mọi người thầm khẽ run.

"Có quá nhiều yêu thú canh chừng nơi này, nếu như hấp tấp đi vào, sợ là sẽ lãng phí rất nhiều thời gian." Phùng Chương liếc nhìn yêu thú canh giữ bên ngoài, hơi nhíu mày.

ệc này đơn giản."

Diệp Tử Lăng đứng trên đỉnh núi, mái tóc dài bồng bềnh, nàng ta vung tay lên.

Vèo!

Một luồng kiếm quang ngưng tụ tỉnh nguyên, mang theo kiếm ý Thông Thiên vô cùng sắc bén, lan tràn trong rừng đá như sóng nước.

Grào! Grào! Grào!

Tiếng thú gầm lập tức truyền ra từ trong rừng, theo sau là bụi đất tung bay, đủ loại yêu thú thi nhau chạy ra ngoài.

Dưới áp lực của kiếm ý Thông Thiên, chúng cảm thấy sợ hãi theo bản năng. Ngay sau đó tất cả yêu thú cảnh giới Tinh Tượng đều bỏ chạy hết.

Trong số đám yêu thú đang chạy trốn, cũng có rất nhiều tà tu nhân trà trộn bên trong nhân cơ hội này chạy trốn.

Phùng Chương tỏ ra xấu hổ, vội vàng ngậm miệng.

Lâm Nhất hơi ngây người khi nhìn thấy đám tà tu đó, hóa ra nơi này thật sự không hiếm tà tu.

"Kiếm ý Thông Thiên quả nhiên tuyệt vời."

Trong mắt những đệ tử khác của Phù Vân Kiếm Tông đi cùng nàng ta đều toát lên vẻ khâm phục và ngưỡng mộ. Kiếm ý bậc này quả thực rất đáng sợ. Chỉ một chút phong mang đã khiến đám yêu thú này bỏ chạy.

"***"

Diệp Tử Lăng dẫn đầu đáp xuống trước, những người khác cũng nhanh chóng theo sau.

Mấy người họ chạy một mạch xuyên qua rừng đá để tìm kiếm khí yêu sát. Trên đường đi, họ gặp phải rất nhiều yêu thú cảnh giới Tinh Tượng cấp Bá chủ.

Hầu hết chúng đều có thể nói được tiếng người.

Sau khi trao đổi một lúc, bấy giờ họ mới biết dạo này dưới đáy biển thực sự hỗn loạn và đám yêu thú này đến đây để ẩn náu.

Trước thực lực mạnh mẽ của Diệp Tử Lăng, đám yêu thú này đồng ý rút lui trong vòng bảy ngày.

Ánh mắt Lâm Nhất lóe lên, trước đó hắn đã nhận ra khu rừng đá này có điều kỳ lạ nhưng lại không tìm được manh mối gì.

Hắn luôn cảm thấy đám yêu thú đó vẫn chưa nói ra sự thật.

"Con người, cút ra khỏi lãnh thổ của ta!"

Ngay khi họ cho rằng mình đã xong việc, một giọng nói lạnh lùng và âm trầm vang lên. Nhóm Lâm Nhất lập tức cứng người lại.

Chỉ di chuyển một chút thôi cũng tốn rất nhiều sức lực.

Đây là một yêu thú cảnh giới Tinh Tượng cấp Vương!

Sắc mặt mọi người lập tức thay đổi, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.