Chương trước
Chương sau
Thực lực của người này vượt xa những gì họ tưởng, sợ là cường giả ở cảnh giới Tinh Tượng bình thường, chưa chắc đã là đối thủ của hắn ta.

Ở xa xa, đã có người mặt mày hoảng sợ yên lặng chạy đi, không dám tiếp tục ở lại nữa. Những người còn lại thì điên cuồng kéo ra khoảng cách, lùi đến nơi mà họ cho là an toàn.

"Đệ tử tam tông càng ngày càng thụt lùi thế. Ta còn chưa nóng người đây này." Lãnh Ngạo Nhiên nhìn về phía ba người, ánh mắt lóe ra vẻ giễu cợt, rồi chế nhạo.

Châm biếm những người được gọi là đệ tử chân truyền đây, chính là một trong những sở thích lớn của hắn ta.

Nhất là dáng vẻ đối phương run lẩy bẩy quỳ xuống trước mặt hắn ta rồi cầu xin tha mạng, điều này càng có thể khiến hắn hưng phấn điên cuồng.

Nhưng hình như tình hình có gì đó sai sai.

Hình như ba người đằng trước khá là bình tĩnh, ánh mắt có nét sợ sệt, nhưng chẳng có mấy vẻ khủng hoảng.

Vẫn còn con bài chưa lật à? Bôn Lôi ma kiếm nhếch môi cười, đôi mắt lộ ra vẻ hăng hái, thú vị đấy.

"Bôn Lôi ma kiếm quả nhiên lợi hại!"

Ngạn Đăng lau sạch vệt máu trên khóe môi, lạnh lùng cười một cái: "Nếu không có đồ để dựa vào, thì e là bây giờ ta đã cầu xin ngươi tha mạng rồi, đáng ếc...Ngạn mỗ từng nói, hôm nay ngươi ắt phải chết!"

Nói xong, Ngạn Đăng võ nhẹ một cái vào túi trữ vật, một cây trường thương màu bạc vô cùng lộng lẫy xuất hiện trên tay hắn ta.

Cây trường thương này có hào quang màu bạc, có thánh huy quanh quẩn, bóng láng mê người.

Âm!

Khi hai tay Ngạn Đằng đồng thời cầm chặt trường thương, một cỗ thánh huy hào hùng chiếu thẳng lên trời, bầu trời đỏ rực lập tức bị đâm thủng. Mặt trăng kia lại lần nữa chiếu ra ánh trăng sáng tỏ, ánh trăng dịu dàng như nước chiếu xuống mặt đất.

Thánh binh!

'Trông thấy trường thương trong tay Ngạn Đằng, mọi người kinh ngạc hãi hùng, ai nấy đều ngạc nhiên đến nỗi suýt rớt cằm.

Cái này chắc là thánh binh trong tay Sở Thiên Hạo của Huyền Vương Điện, cái thanh trường thương đó tên là Vương Câu, đầu thương của nó giống như cái

lưỡi câu lớn, nên được gọi như vậy.

Cho dù là ở Hoang Cổ vực, thánh binh cũng là thứ cực hiếm, cho dù chỉ là thánh binh trăm vân.

Mọi người chấn động lắm, trong lòng họ đang gợn sóng mãnh liệt.

Bùm! bùm!

Lãnh Ngạo Nhiên chỉ cảm thấy máu nóng toàn thân gia tốc, trái tim đập thình thịch không ngừng, hắn phách lối ở Thương Huyền phủ như vậy, cuối cùng cũng câu được con cá to.

"Giết hắn đi!"

Ngạn Đằng cầm Vương Câu, sau đó rất là lạnh nhạt nhìn về phía Bôn Lôi ma kiếm, ánh mắt không có một tí tình cảm nào.

Sau khi hắn ta lôi thánh binh ra dùng, người đã chết rồi.

Âm!

Mũi nhọn của Vương Câu đâm về phía trước, thánh uy hào hùng mãnh liệt trào tới, thoáng chốc đã áp chế được huyết sát của Bôn Lôi ma kiếm.

Vù vù!

Nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy làn sương màu máu liên tục bị đồn về, phóng về phía cơ thể của Bôn Lôi ma kiếm.

Huyền Phi và Lôi Lam lập tức đỡ đi áp lực, hai người hét lên giận dữ, sau đó lại lần nữa sử dụng Thánh Linh để tấn công.

Mặt Lãnh Ngạo Nhiên biến sắc, uy áp của thánh binh này gây ra rắc rối cực lớn cho hắn ta.

thân pháp, Tỉnh nguyên, kiếm ý, thậm chí là huyết sát, toàn bộ đều bị hạn chế hơn một nửa.

Lúc này hắn ta chẳng nghĩ được nhiều nữa, hắn ta cho thánh linh thuộc về hắn là giao long huyết sắc đi ra.

Âm ầm ầm!

Ba thiên thánh linh giao đấu với nhau dưới ánh trăng, chỉ trong phút chốc đã phá hủy toàn bộ phủ trạch rộng mênh mông của nhà họ Khâu. Vô số bức tường và kiến trúc ầm ầm sụp đổ, sau đó biến thành cát bụi.

OanhI

Trong tình thế ba người đang đánh nhau, Ngạn Đằng bất ngờ ra tay, Vương Câu trong tay tỏa ra màu bạc lộng lẫy.

Chỉ chít thánh vân tách ra, một chùm sáng xuyên qua hư không, chớp mắt đã đánh lên người Bôn Lôi ma kiếm. Phập, máu tươi trào ra, trên người Bôn Lôi ma kiếm lập tức xuất hiện một lỗ thủng, máu chảy ra liên tục.

"Hừ, đấu với tai"

Ngạn Đằng nhìn thấy cảnh này, hắn ta cười ác độc.

Keng!

Cùng lúc đó, Huyền Phi và Lôi Lam cũng thừa cơ tung ra sát chiêu, Bôn Lôi ma kiếm đã bị thương nên lập tức bị đánh bay ra ngoài, mồm hộc máu.

Suy nghĩ của mọi người thay đổi lớn, đây chính là uy lực của thánh binh sao?

Còn chưa ra thật sự ra tay đã làm cho Bôn Lôi ma kiếm vênh váo ngông cuồng chật vật đến mức này.

Không thể tưởng tượng, lúc Sở Thiên Hạo năm giữ cây thương này thì sẽ mạnh đến mức khoa trương cỡ nào.

Mặt Ngạn Đăng lạnh nhạt, trong mắt thì lóe ra sát ý, vào khoảnh khắc Bôn Lôi ma kiếm bị hai người Lôi Lam đánh bay, hắn ta bắt đầu ra tay.

Trong phút chốc, từng đạo thánh vân trên trường thương màu bạc nở rộ, trong nháy mắt, số lượng thánh vân đã đạt đến hơn năm mươi đạo. Thánh vân đang dày dặc lên, khí thế hào hùng của trời đất không ngừng chảy vào trong, Ngạn Đằng cầm chặt cây thương bạc, tóc dài tung bay.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.