Chương trước
Chương sau
Rõ ràng chỉ tiêu cực kỳ quan trọng, thậm chí còn liên quan thẳng đến đại chiến xếp hạng tông môn của phủ Thương Huyền. Tiểu Vũ Nhược là người biết rõ nhất sư tỷ đã trả giá lớn đến nhường nào vì cuộc chiến xếp hạng này.

“Sư tỷ, chưởng giáo đại nhân nói thế nào?” Một lúc lâu sau, Vương Vũ Nhược mới dè dặt hỏi.

Trên mặt Diệp Tử Lăng vẫn còn lạnh băng, lạnh lùng nói: “Chưởng giáo bảo. †a đừng nhúng tay vào, cứ đứng xem là được.”

Trong lòng Vũ Nhược bừng tỉnh, với tính cách mạnh mẽ của sư tỷ, bị cản lại một cách không khách sáo như vậy, có thể tưởng tượng được trong lòng giận dữ đến nhường nào.

“Chuyện hắn ta thậm chí còn chưa lọt vào Bạch bảng là do ai truyền ra?” Đột nhiên Diệp Tử Lăng lên tiếng hỏi.

Hôm đó Lâm Nhất mang hộp kiếm trên lưng, mặc y sam màu xanh, tuy. không lọt vào mắt nàng ta, nhưng cũng không đến nỗi không lọt vào Bạch bảng. Nàng ta vẫn có chút tinh tường về điều này, theo suy đoán của nàng ta, chí ít Lâm Nhất sẽ lọt vào Bạch bảng, nhưng không nằm trong một trăm người đứng đầu.

Con đường thông thiên, vạn giới tranh phong.

Trong top 10 đều là những người siêu phàm, ngay cả nàng ta cũng phải kiêng dè ba phần, nhưng ngoài top 10 thì không mấy xuất sắc. Ngoài top 100, hoàn toàn không đáng xem, đặt trong Phù Vân Kiếm Tông cũng chỉ là nhân tài tầm thường mà thôi.

Vương Vũ Nhược nghe vậy thì kể rõ mọi chuyện đã xảy ra vào ngày hôm đó.

Diệp Tử Lăng chỉ hơi ngạc nhiên về chuyện này, với tính cách của Phùng Chương, quả thật có thể làm ra chuyện này. Có điều nói ra, đường đường là Tinh Quân, làm sao có thể dẫn đường nói người khác như vậy, suy cho cùng vẫn hơi quá đáng.

“Xem ra là do hắn ta đứng ở đăng sau đổ thêm dầu vào lửa...” Trong lòng. Diệp Tử Lăng đã có đáp án.

Bình thường nàng ta hơi trơ trến đối với Phùng Chương, còn bây giờ cảm thấy cũng tạm được. Hắn ta ra sức xúi giục như vậy, nhất định là không muốn Lâm Nhất trở thành đệ tử thân truyền, càng không muốn để hắn có được cơ hội tiến vào núi Thánh Kiếm.

Nếu Lâm Nhất và Phùng Chương tiến vào núi Thánh Kiếm, nàng ta đều không xem trọng ai cả.

Nhưng nếu bắt buộc phải đưa ra sự lựa chọn thì bất kỳ đệ tử thân truyền nào. cũng giỏi hơn Lâm Nhất vô số lần.

Cùng lúc đó, trên bình đài bao la ở gần núi Thánh Kiếm của Phù Vân Kiếm Tông đang tập trung một số đệ tử thân truyền. Bọn họ đang ngắm nhìn núi Thánh Kiếm bằng ánh mắt nóng rực.

Đây là điện Phi Vân, cũng là nơi sau này chưởng giáo sẽ công khai tuyên bố Lâm Nhất là đệ tử thân truyền.

Ở trung tâm đám đông, sắc mặt Phùng Chương sa sầm, hoàn toàn không che giấu vẻ giận dữ.

“Phùng sư huynh, dù sao thì Lâm Nhất này cũng là do tiền bối Phùng Giác dẫn đến, chúng ta không thể so bì lại đâu, nên ngươi cũng đừng quá nóng giận.” Không ngừng có đệ tử thân truyền lên tiếng trước mặt Phùng Chương, định an ủi hắn ta một tí.

Núi Thánh Kiếm là ước mơ của toàn bộ đệ tử thân truyền bọn họ, chỉ có du ngoạn ở bên trong đó mới có cơ hội nắm giữ kiếm pháp cực mạnh của Phù Vân Kiếm Tông.

Nếu Lâm Nhất không xuất hiện thì trong đám đệ tử thân truyền, Phùng Chương sẽ là người có cơ hội leo lên núi Thánh Kiếm nhất. Nhưng bỗng dưng xuất hiện một Lâm Nhất đã cắt đứt cơ hội của hắn ta, dù sao thì mỗi lần mở núi Thánh Kiếm đều phải cần chưởng giáo đích thân chủ trì.

Do đó mỗi lần mở, chưởng giáo đều cần tu dưỡng rất lâu.

Phùng Chương không cam tâm, lạnh lùng nói: “Với thân phận của Phùng Giác tiền bối, vì hắn ta mà phá lệ cho thân phận đệ tử thân truyền cũng được đi. Nhưng để hắn ta du ngoạn núi Thánh Kiếm... Ha ha, hắn ta thật sự không xứng.”

Hố mà Phong Giác đào cho Lâm Nhất đã vượt xa sức tưởng tượng của hắn ta.

Dù là chỉ tiêu đệ tử thân truyền hay cơ hội leo lên núi Thánh Kiếm đều thu hút vô số lời bàn tán.

Tất nhiên Lâm Nhất đang đắm chìm trong tu luyện không hề hay biết về chuyện này.

Chớp mắt, ba ngày đã trôi qua. Lúc màn đêm buông xuống Phù Vân Kiếm Tông, hậu viện Đinh Phong Cư, Lâm Nhất đang ngồi trên đạo đài đã thành công vượt qua kiếp cảnh giới Thiên Phách tầng sáu.

Mọi thứ đều như nước chảy thành sông, không hề gây ra sóng to gió lớn.

Dù gì hắn cũng đã chuẩn bị ba nghìn viên đan Tinh Thần và tích lũy con đường thông thiên suốt một năm. Trước khi độ kiếp đã tinh tiến không ít kiếm ý.

Lâm Nhất mở hai mắt ra, trong mắt lóe lên tinh quang, có thể khiến người khác cảm nhận được tia sắc bén mạnh mẽ dù ở trong đêm tối.

Tu vi thành công thăng cấp lên Thiên Phách tầng sáu, chắc chắn thực lực. của hắn cũng tinh tiến hơn rất nhiều. Tuy nói lột xác thay da đổi thịt, nhưng so với trạng thái khi giao đấu với Đế Vũ, chí ít cũng mạnh hơn gấp hai lần.

Trong lục đại khí hải, mỗi người gieo trồng bốn hoa Tinh Ma, đồng thời nở rộ ra hai mươi bốn đóa hoa Tinh Ma.

Lâm Nhất tự tin khi va chạm với Đế Vũ, cho dù không sử dụng kiếm ý thông thiên cũng có thể đánh bại đối phương một cách dễ dàng chỉ trong mười chiêu. Nếu chỉ nói về mặt tu vi, dù đối mặt với yêu nghiệt Thiên Phách tầng bảy trong giới Côn Luân, hắn cũng không bao giờ rơi xuống thế hạ phong, thậm chí còn chiếm ưu thế không nhỏ.

Nội tình đáng sợ của hai mươi bốn đóa hoa Tinh Ma, đây là cảnh giới đáng sợ mà đệ tử thân truyền của Phù Vân Kiếm Tông đều không dám tưởng tượng.

Phù!

Trong miệng Lâm Nhất phả ra một hơi trọc khí. Hơi thở của hắn như rắn, trọc khí này giống như con rắn dài đang uốn éo, một lúc sau mới tan biến.

Thoải mái quá đi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.