Chương trước
Chương sau
“Không nóng tính thì đã chẳng đưa đến chỗ ngươi. Suy cho cùng thì dù có nóng tính cỡ nào cũng không thể nóng tính bằng ngươi được.”

Phong Giác cười tủm tỉm, cảm thấy so với ông lão tóc xám bạc này thì độ nóng tính của bản thân chưa là gì.

Năm xưa, trong cơn nóng giận, ông lão này đã “mưu phản” kiếm tông, giết hơn một ngàn đệ tử Huyền Thiên Tông, làm chấn động Hoang Cổ. Nếu không nhờ kiếm tông đưa ông ta tới đây canh giữ vùng đất hoang vắng này thì ông ta đã chết từ lâu, nhưng đồng thời tiền đồ tốt đẹp cũng đã bị đặt dấu chấm hết.

Ông lão tóc xám bạc trừng mắt nhìn Phong Giác, sắc mặt trở nên hờ hững, lạnh nhạt: “Ngươi nói thẳng ra đi, rốt cuộc mục đích ngươi đưa hắn tới chỗ này của ta là gì? Phù Vân Kiếm Tông nhỏ bé của ta không nuôi nổi một bậc chân long như vậy..."

“Nuôi nổi, nuôi nổi mà.”

Phong Giác thấy lời ông ta nói có ẩn ý trào phúng, bèn cười rồi nghiêm mặt nói: “Sư tôn muốn thu nhận đồ đệ...”

Cạch!

Bàn tay cầm chén trà của ông lão tóc xám lập tức cứng lại, thậm chí còn run khe khẽ.

Phong Giác thôi cười, xem ra ông ta vẫn còn chưa buông bỏ được chuyện năm xưa. Ông ta là đồ đệ cuối cùng của sư tôn. Từ sau khi ông ta “mưu phản” tông môn, sư tôn không còn thu nhận thêm đồ đệ nữa. Hai người họ xem như “cắt đứt” quan hệ, chuyện năm đó là tâm bệnh của sư tôn, cũng là tâm bệnh của ông lão tóc xám bạc.

“Ta thu nhận.”

Ông lão tóc xám bạc để chén trà xuống, không nói bất kỳ lời gì thừa thãi.

Phong Giác xúc động ra mặt, nói khẽ: “Lần gần đây nhất có người muốn bái sư là thế tử Hạ Hầu thế gia Hạ Hầu Yến, thánh thể bẩm sinh, kiếm thể bẩm sinh. Vậy nhưng sư tôn vẫn từ chối như những lần trước đó. Nếu như tin tức lần này sư tôn thu nhận hắn làm đồ đệ mà truyền đi thì sẽ gây chấn động toàn bộ Đông Hoang. Hiện tại, hắn không chịu nổi áp lực lớn như vậy. Cho nên, ngươi nhất định phải rèn luyện cho hắn một năm, để hắn lên tới cảnh giới đủ mạnh mới được. Cũng coi như đây là một thử thách. Nếu như không thể...”

“Hắn nhất định có thể vượt qua được thử thách.”

Ông lão tóc xám bạc ngắt lời Phong Giác, hết sức tự tin.

Phong Giác thoáng ngẩn người, chỉ cười, không nói thêm gì về chuyện này nữa, đổi sang chủ đề khác: “Diệp nha đầu đã có thể tới kiếm tông từ lâu rồi. Lần này ta đã tới đây rồi thì sẽ thuận đường đưa Diệp nha đầu đi luôn.”

Ông lão tóc xám bạc lắc đầu nói: “Tính tình Diệp nha đầu còn cố chấp hơn cả ta, kỳ thi đấu theo thứ bậc năm năm một lần của phủ Thương Huyền sắp tới rồi, trước lúc đó, con bé sẽ không chịu đi đâu.”

Kỳ thi đấu theo thứ bậc của phủ Thương Huyền!

Phong Giác lẩm bẩm, thì ra là vậy.

'Tám vạn viên đan Tinh Thần, bảy viên đan Niết Bàn, ba mươi giọt thánh dịch Chân Long, bốn mươi viên đan Huyết Diễm, rất nhiều bí bảo, binh pháp và một lượng thiên tài địa bảo khổng lồ.

Việc kiểm kê túi trữ vật của Giới tử mười phương đã hoàn tất, thu được một khối tài sản cực kỳ lớn.

Tài sản của đám đệ tử thân truyền của Phù Vân Kiếm Tông có lẽ chẳng bằng một nửa số này. Nếu tính cả tài nguyên của riêng Lâm Nhất thì bọn họ lại càng không thể nào bì được với anh.

“Không tìm thấy huyết quả của thần.”

Mắt Lâm Nhất lấp lóe như đang nghĩ ngợi điều gì đó. Những người khác không có bảo bình Tịnh Ngọc, có lẽ huyết quả của thần đã bị phong ấn bên trong cơ thể giống như Bùi Tuyết, không thể lấy ra được.

€ó điều vậy cũng không sao, Nguyệt Vi Vi đã trả lại huyết quả của thần Cửu Diệp, Lâm Nhất không thiếu món bảo vật cao cấp này.

Lâm Nhất cho Tiểu Tặc Miêu toàn bộ linh dược và yêu đan, những thứ này chắc là đủ để nó tu luyện tới cảnh giới Tinh Quân.

Một người một mèo đều vui vẻ.

Lâm Nhất ngồi trên ghế, sờ chiếc tiêu ngọc mà Nguyệt Vi Vi đưa cho hắn. 'Tiêu ngọc màu tím, có tám lỗ, dài ba thước ba, hoa văn trong veo, mượt mà, không tì vết, nhìn là biết không phải vật tầm thường. Trên đuôi tiêu có treo một cụm tua rua màu xanh.

“Chiếc tiêu ngọc này không tồi. Chắc là được chế tạo từ trúc thần Tử Ngọc. Trúc thần Tử Ngọc rất hiếm ở Côn Luân. Một vạn năm mới mọc ra thêm được một đốt, mỗi khi mọc thêm được một đốt lại còn phải trải qua chín trăm chín mươi chín lần lôi kiếp. Dùng nó để làm tiêu quả đúng là tốn kém, chỉ tính riêng chất liệu thôi đã không thua đàn Thiên Hoàng - một trong chín thần binh của Côn Luân năm xưa.”

Tiếng của Tiểu Tử lại vang lên trong đầu Lâm Nhất, tấm tắc khen ngợi chiếc tiêu này, đúng là chuyện xưa nay hiếm thấy.

“Trúc thần Tử Ngọc?”

Lâm Nhất cầm cây tiêu ngọc trong tay, mắt lóe lên ánh sáng lạ thường, không ngờ chiếc tiêu ngọc này lại có xuất xứ hoành tráng như vậy.

“Hừ hừ, không biết hả?”

Bên trong không gian ý thức, Tiểu Tử bĩu môi, đắc ý nói: “Trúc thần Tử Ngọc rất quý giá đó. Dùng nó làm ống tiêu thì âm thanh trong veo, êm ái, lên cao như rồng, xuống thấp như tiên, có thể sấm vang chớp giật tận mây xanh, cũng có thể đâm kiếm chìm sâu xuống đầm nước u tối. Ngươi muốn tu luyện kiếm điển Long Hoàng Diệt Thế thì nhất định phải học cách ngự kiếm bằng âm thanh, điều khiển long phượng. Dùng tiêu này để luyện tập ắt sẽ làm ít được nhiều.”

Cô nhóc lắc đầu, nói năng trôi chảy, biết rất nhiều chuyện.

“Không phải vừa rồi ngươi nói là đang giận à?” Lâm Nhất vuốt ống tiêu, buồn cười hỏi.

“Bản đế không chấp nhặt với ngươi.” Tiểu Tử chu môi, khoanh hai tay trước ngực, hừ một tiếng thật mạnh.

Cạch!

Tiểu Tặc Miêu đang liếm lông bỗng ngẩng đầu lên, con ngươi thu nhỏ lại.

Có người tới, Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn về phía cửa.

Kẽo kẹt!

Cửa bị đẩy ra, Phong Giác như một cơn gió được thổi tới trước mặt Lâm Nhất. Kiếm ý mênh mông cuồn cuộn như đại dương phả thẳng vào mặt, như thể có thể nuốt chửng Lâm Nhất bất kỳ lúc nào.

Nhưng kiếm ý mênh mông này lại biến mất toàn bộ khi đang chuẩn bị nuốt chứng Lâm Nhất chỉ sau một nụ cười của Phong Giác.

Kiếm ý tứ phẩm!

Đáy mắt Lâm Nhất lặng lế toát lên sự sắc bén. Chắc chẳn kiếm ý của đối phương là kiếm ý tứ phẩm, đã tu luyện đến cảnh giới đỉnh phong viên mãn. Nếu không thì không thể nào gây ra áp lực lớn như vậy cho Lâm Nhất, kiếm ý trong cơ thể hắn bị áp chế hoàn toàn, không làm gì được.

“Bàn xong rồi.”

Phong Giác cười tủm tỉm nói: “Ba ngày sau, chưởng giáo sẽ tuyên bố trước mặt mọi người, ngươi sẽ trở thành đệ tử thân truyền của Phù Vân Kiếm Tông và có cơ hội leo lên núi Thánh Kiếm một lần. Sư huynh chỉ có thể giúp được ngươi tới đây thôi. Trong một năm tới, ngươi có thể phát triển được đến mức nào là tùy

thuộc vào ngươi.”

Đệ tử thân truyền ít nhất phải có tu vi Tinh Quân. Núi Thánh Kiếm chỉ có đệ tử thân truyền ưu tú nhất mới có tư cách leo lên.

“Tài năng không tương xứng với địa vị chắc chắn sẽ bị ghen ghét.”

Lâm Nhất nhìn vào mắt đối phương, khẽ nói.

“Ồ?”

Nét mặt Phong Giác lộ vẻ suy tư, nở nụ cười như có như không: “Ta hoàn toàn không ngờ ngươi lại nói câu này. Đây chẳng hề giống phong cách của tiểu sư đệ trên con đường thông thiên chút nào.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.