Chương trước
Chương sau
Lạnh lẽo, ẩm ướt và tăm tối.

Đây là một không gian mờ ảo và quái dị, tất cả đều có vẻ rất mơ hồ, xen lẫn giữa thực tại và ảo mộng.

Lâm Nhất mở mắt, từ từ tỉnh lại. “Đây là đâu? Không phải ta nên ở đáy nước sao?”

Lâm Nhất lẩm bẩm nói, đồng thời nhìn xuống vết thương mà Đế Vũ lưu lại trước ngực, nó đã biến mất. Thấy vậy, hắn lập tức lộ vẻ hoang mang.

Trước khi mất đi ý thức, hắn thoáng nghe được một chuỗi âm thanh, sau đó mở mắt ra thì thấy mình ở đây.

Hắn ngẩng đầu nhìn, ở nơi cuối tầm mắt là một gốc cây, trên cây có hoa Tử Diên tỏa ra ánh sáng lóng lánh. Cảnh tượng này có chút quen thuộc, nhưng hình như thiếu cái gì đó. Lâm Nhất suy tư trong chốc lát liền giật mình sức tỉnh, đây chính là không gian ý thức của hắn.

Trước kia, lúc ma linh muốn chiếm lấy thân thể hắn, hắn cũng bị dồn đến khoảng không gian này.

Đúng, hẳn là như thế.

Lâm Nhất khẽ gật đầu, tuy nhiên, Băng Phượng màu tím trên cây đã đi đâu mất rồi. Lúc trước, thế nhưng con Băng Phượng kia đã mang cho hắn rung động thật lớn.

Chỉ một cái liếc mắt cũng đủ khiến ma linh tan thành tro bụi, nếu không phải như thế thì có lẽ hiện tại hắn đã bị ma linh đoạt xá rồi.

“Tiền bối, là ngươi ư?”, Lâm Nhất nhìn về phía khoảng không trống trải, lên tiếng hỏi.

“Hừ hừ, nếu không phải bổn Đế ra tay thì ai có thể kéo ngươi vào không gian ý thức này?”

Giọng nữ quen thuộc vang lên giữa hư không, Lâm Nhất vội quay đầu thì thấy một luồng sáng chói mắt, giữa luồng sáng thoáng có một bóng người đưa lưng về phía hắn.

Một luồng khí tức cực kỳ đáng sợ từ trong luồng sáng truyền đến, cổ xưa mà tang thương, tựa như Thần Thoại khiến người ta không cách nào nhìn thẳng.

“Tiền... tiền bối..”, Lâm Nhất có hơi run rẩy.

“Phàm nhân, nhìn thấy bổn Đế còn không quỳ xuống?”, bóng người đứng trong vầng hào quang, đưa lưng về phía Lâm Nhất, lời nói bay bổng, lộ ra ngạo khí vô biên.

Lâm Nhất nhíu mày, bình tĩnh đáp: “Ngay cả thiên địa mà ta cũng không quỳ”

“Hừ, thiên địa là cái thá gì chứ? Khi bổn Đế sinh ra, thiên còn chưa sinh, địa còn chưa hiện, chỉ là một khoảng không hỗn độn, Thần Ma còn chưa mở mắt, bổn Đế đã nhìn rõ thế giới này. Bổn Đế vừa thức tỉnh, còn đang thiếu một tôi tớ..”, âm thanh phát ra từ trong hào quang vô cùng lạnh lùng, thoáng lộ ra sự khinh thường.

Nghe vậy, Lâm Nhất không khỏi kinh hãi.

Rốt cuộc Băng Phượng có địa vị gì mà thời điểm sinh ra, thiên địa còn chưa sinh.

Vị này đã xuất hiện trước cả kỷ nguyên ư?

“Bổn Đế đến nay đã mười tám tuổi, mỗi một Kỷ Nguyên là một tuổi. Thiên Địa chưa sinh ta đã sinh, Thiên Địa đã diệt, ta bất diệt. Bổn đế là Thần tộc. Phượng Hoàng, Đồ Thiên Đại Đế vô thượng chí tôn khắp tứ hải bát hoang, ba. mươi sáu thiên bảy mươi hai sơn. Ngươi nhìn thấy ta vậy mà không quỳ, hừ hừ, thời Thái Cổ, Thần Ma nhìn thấy bổn Đế cũng không dám ngẩng đầu đấy. Thần †ổ phải kính bổn Đế một trượng, Thần Long nhìn thấy bổn Đế còn phải cúi chào. Một phàm nhân nho nhỏ như ngươi mà cũng dám coi rẻ bổn Đế”.

Ôi trời ơi, đó là địa vị gì?

Lâm Nhất rung động khôn tả, không cách nào diễn đạt được bằng ngôn từ, vị này đã vượt khỏi Kỷ Nguyên, còn cổ xưa hơn cả Thần Thoại nữa...

Xoạt!

Ngay thời điểm hắn cảm thấy vô cùng chấn động, bóng người đứng đưa lưng trong ánh hào quang chợt xoay người. Hào quang tan biến, để lộ khuôn mặt thật của nàng ta.

Lâm Nhất lập tức ngẩng ra, khóe miệng bất giác co giật mấy cái. Đây là Đồ Thiên Đại Đế vô thượng chí tôn khắp tứ hải bát hoang, ba mươi sáu thiên bảy mươi hai sơn đó à?

Trước mặt hắn rõ ràng là một tiểu cô nương. Nàng ta không quá cao, mặt tròn, mắt to, gương mặt tinh xảo đến độ hoàn mỹ, không lộ một chút tỳ vết, tóc. tết thành hai bím, nhìn kiểu gì cũng thấy đáng yêu và tinh nghịch.

€ó điều ánh mắt tiểu cô nương này khi nhìn Lâm Nhất lại tràn đây khinh thường. Nàng ta híp mắt, mím môi, cố bày ra dáng vẻ lạnh lùng.

“Hừ, nhìn thấy dung mạo của bổn Đế mà còn không mau quỳ xuống. Gó tin bổn Đế búng tay một cái, ngươi liền biến thành tro bụi không hả?!”, tiểu cô nương chống nạnh, ngẩng đầu nhìn Lâm Nhất. Trong lúc nói, nàng ta liền duỗi tay ra, cứ như thật sự muốn biến Lâm Nhất thành tro bụi vậy.

Lâm Nhất lộ vẻ nghi ngờ. Sau khi hào quang tan hết, hắn không cảm nhận được bất kỳ khí tức đáng sợ nào từ trên người tiểu cô nương này.

Không chỉ như thế, dường như nàng ta còn rất yếu.

Một suy nghĩ lóe lên trong đầu Lâm Nhất, hắn liền tiến lên trước để kiểm nghiệm ý nghĩ của mình.

Tiểu cô nương kia phùng má, lạnh lùng nói: “Hừ, ngươi dám tiến thêm một bước nữa, bổn Đế sẽ khiến ngươi sống không bằng chết, đừng có ý định thăm dò. điểm mấu chốt của bổn Đế. Khi bổn Đế tức giận, Thần Long cũng phải khẩn trương, Đại Thánh cũng run rẩy đấy...”

Còn chưa nói xong, Lâm Nhất đã duỗi tay, trực tiếp nhấc cô nhóc trước mặt lên hệt như nhấc một con búp bê vải.

“A a a a, ngươi ngươi ngươi, mau thả bổn Đế xuống, bổn Đế tức giận thật đấy!"

Sặc mặt cô nhóc thoáng cái trở nên tái nhợt, hai tay không ngừng vung vẩy. Nàng ta nhìn Lâm Nhất, nghiêm mặt nói: “Mau thả bổn Đế xuống, bổn Đế sẽ nổi giận thật đấy... Bổn Đế là Thần tộc Phượng Hoàng...”

Lâm Nhất vẫn thản nhiên, nói tiếp lời nàng ta: “Là Đồ Thiên Đại Đế vô thượng chí tôn khắp tứ hải bát hoang, ba mươi sáu thiên bảy mươi hay sơn, đúng không?”

Gương mặt hoàn mỹ của tiểu cô nương lộ vẻ kiêu ngạo, há mồm nói: “Hừ, đã biết rõ tục danh của bổn Đế mà còn không mau thả ta xuống, bổn Đế ghét nhất là bị người ta nhấc lên đấy!”

“Hóa ra trước kia Đồ Thiên Đại Đế cũng từng bị người ta nhấc lên à?”, Lâm Nhất cười tủm tỉm nhìn nàng ta, con nhóc này khoác lác cả buổi, rốt cuộc cũng bị lòi đuôi rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.