Chương trước
Chương sau
Chỉ có thể dựa vào chân nguyên và kiếm ý để cảm giác phương hướng. Nếu không thể nhìn thấy quả Thần Huyết, có lẽ có thể chống lại sức hút chết người của nó.

Hễ ai thấy quả Thần Huyết đều không thể chống cự lại sức hút của nó, dù nhắm mắt lại thì khi đến gần cũng không kiềm được mà mở ra. Nhưng giờ Lâm Nhất có muốn, cũng chẳng thể mở mắt ra nhìn, trái lại có thể xem như đây là một lợi thế.

"Như vậy có được không?", Nguyệt Vi Vi lo lắng hỏi.

Đương nhiên không thể chắc chắn hoàn toàn, chưa biết chừng bên dưới còn có nguy hiểm nào đó, nhưng suy cho cùng vẫn có cơ hội để thử.

Mảnh vải màu trắng cột hai mắt lại, Lâm Nhất đi đến mép vực. Dưới ánh sáng của bảo kính hồi thiên, dưới vực sâu đen tuyền, quả Thần Huyết lẳng lặng sáng lên. Nó có bảy phiến lá, trên mỗi chiếc lá đều dính rất nhiều sương sớm trong suốt.

Lâm Nhất không nhìn thấy, nhưng có thể cảm giác được sự tồn tại của quả Thần Huyết.

Đây là một quả Thần Huyết cực kỳ hiếm có, còn hiếm hơn ba quả mà các giới tử đã tranh giành lúc trước.

Nó có một sức hút khó cưỡng, chỉ cần liếc nhìn một cái thôi cũng khó dăn lòng nổi muốn ăn nó. Đến cả Nguyệt Vi Vi đã có một quả, còn suýt nữ bị nó dụ dỗ nhảy xuống vực.

"Lâm ca ca, hay là đợi lát nữa đi, mắt huynh vẫn còn chảy máu đớ'.

Nguyệt Vi Vi không nhìn xuống vực nữa, nàng ta khá là kiêng ky quả Thần Huyết kia, ngẩng đầu nhìn Lâm Nhất lo lắng nói.

"Không được, ta còn phải luyện hóa luồng kiếm quang kia. Nhưng sau khi nhìn thấy, chắc chắn không thể lấy được quả Thần Huyết nữa", Lâm Nhất bình tĩnh phân tích.

Quả Thần Huyết kia cực kỳ bất phàm, được hình thành từ chín giọt thần huyết.

Có lẽ hắn không thể luyện hóa quả và lá thần, nhưng chưa biết chừng có thể luyện hóa giọt sương trên phiến lá. Một khi Lâm Nhất luyện hóa được thì nó sẽ là một cơ hội đổi đời với hắn.

Quả Thần Huyết kia cực kỳ mê người, nếu không thể kiềm nén thì một khi đến gần sẽ chẳng nhịn nổi muốn ăn nó. Với tu vi Thiên Phách Cảnh mà cho vào

miệng, e rằng mới nuốt xuống đã nổ tan xác.

Quả Thần Huyết đúng là một cơ hội trời cho, nhưng cảnh giới Thiên Phách lại không cách nào luyện hóa nó.

Nhưng nó rất mê người, khiến người ta khó có thể cưỡng lại.

Dù là Lâm Nhất cũng chẳng thể bảo đảm, nếu đứng gần quá thì kiếm ý có thể giúp hắn giữ được tỉnh táo hay không.

Hiện giờ, đôi mắt tạm thời không thể nhìn thấy quả thật là một cơ hội tốt.

"Lâm ca ca, huynh cẩn thận nhé, nếu hái được nó thì phải bỏ vào trong bình ngay. Đồ bình thường thì không thể đựng được quả Thần Huyết, đây là bình Tịnh Ngọc, bên trong là nước tinh khiết có thể giữ được quả Thần Huyết một cách hoàn hảo", Nguyệt Vi Vi đã chuẩn bị rất nhiều cho việc ngắt lấy quả Thần Huyết nên đã có mánh lới từ lâu.

Sau khi Lâm Nhất tìm hiểu cách sử dụng bình Tịnh Ngọc bèn cất nó đi.

Phù!

Lâm Nhất hít sâu một hơi rồi nhảy xuống vực, tâm mắt hắn đen thui chẳng thể nhìn thấy bất cứ gì. Nhưng trong cảm giác của chân nguyên thì vị trí của quả Thần Huyết lại cực kỳ rõ ràng. Ngay khi sắp đến gần nó, quả Thần Huyết đã sinh ra rất nhiều dị tượng.

Hết vòng ánh sáng này đến vòng ánh sáng khác như dòng nước gợn khuếch tán ra xung quanh, mỗi một vòng đều chứa một sức mạnh kinh người.

Chỉ thoáng chốc, những vòng sáng ấy đã đan vào nhau hình thành một bóng người.

Đây là khi quả Thần Huyết cảm thấy nguy hiểm nên đã thi triển chiêu số của mình để chống lại.

Nó đã có chút trí khôn, nhưng thần dược đều trưởng thành cực kỳ chậm, có lẽ mấy chục ngàn năm cũng chỉ như một đứa bé loài người.

Linh trí của quả Thần Huyết trước mắt còn không bằng cả một đứa trẻ, nó chỉ mới có chút nhận thức và tính cảnh giác đối với nguy hiểm.

Am!

Bóng người giơ tay đấm ra một quyền đập lên người Lâm Nhất, phát ra vô số tiếng kiếm ngân. Cả người Lâm Nhất sáng lên, được bao quanh bởi kiếm ý, mỗi một chỗ trên quần áo đều sáng lấp lánh, trực tiếp đỡ lấy một quyền của quả Thần Huyết.

"Nguyệt Vẫn Tinh Trầm!"

Lâm Nhất đỡ lấy một chiêu kia xong cũng không thả lỏng, đứng lơ lửng giữa không trung, năm ngón tay nắm chặt thành quyền thi triển Nhật Diệu Thần Quyền đấm thẳng về phía dị tượng kia.

Dị tượng ập tới bị một quyền kia của Lâm Nhất đánh nát và chỉ cách quả Thần Huyết chưa đến 800m.

Ẩm!

Nhưng dị tượng kia vừa nổ tung, quả thần màu vàng đã tỏa ra ánh sáng đỏ như máu, bảy phiến lá đồng loạt lắc lư. Thoáng chốc, có phong, lôi, hỏa, băng. bảy luồng uy áp của ý chí võ đạo đồng loạt nổ tung. Mỗi loại đều hóa thành một đòn sát thủ trí mạng.

Mà không ngờ tất cả những đòn trí mạng ấy đều là võ học Thánh Linh.

Lâm Nhất biến sắc, chuyện này nằm ngoài dự đoán của hắn, bảy phiến lá thế mà chiếc nào cũng ẩn chứa một loại ý chí võ đạo. Vả lại, có vẻ như chúng cũng lưu giữ lại một vài đạo vận hồi đó khi các thần linh đánh nhau, sau khi thi triển có thể phát ra đòn trí mạnh mạng ngang ngửa võ học Thánh Linh.

Thậm chí, hắn còn cho rằng nếu để cho quả Thần Huyết này trưởng thành đến một cảnh giới nhất định thì nó có thể phát ra chiêu thức còn mạnh hơn cả võ học Thánh Linh.

Hiện giờ không có thời gian để hắn nghĩ nhiều, bảy võ học Thánh Linh đồng loạt đánh tới, dù yếu hơn võ giả cùng cảnh giới thi triển, nhưng số lượng lại rất nhiều. Tuy là Lâm Nhất cũng không dánh đón đỡ, hai tay hắn kết ấn, sau lưng mọc ra một đôi cánh Kim Ô, nhanh chóng né tránh đòn đánh kia.

"Táng Hoa!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.