Chương trước
Chương sau
Thiên Địa Đồng Tâm, với đằng cấp võ học bực này được diễn hóa từ hai đại Thánh Linh, nếu đổi lại là bất kỳ ai thì e rằng kết cục chắc chắn là cái chết. Thậm chí, chỉ với một chút dư âm còn sót lại cũng đủ khiến các yêu nghiệt khác trên Kim Bảng bị nghiền xương thành tro.

Mà Lâm Nhất lại lấy một địch ba, dù có nghịch thiên thế nào thì không bình yên vô sự mới là đúng.

Giới tử Thần U trăm phương nghìn kế muốn đánh một trận “công bằng” với Lâm Nhất, thật ra là muốn dò xét xem rốt cuộc đối phương có bị thương hay không.

Giờ xem ra, hắn không chỉ bị thương mà còn bị thương rất nặng.

“Không thể để cho hắn có cơ hội thở dốc, lần này hắn không chết, ở trận chung kết, tên nhóc này ắt sẽ khiến chúng ta chết không có chỗ chôn!”

Ánh mắt bọn họ dần nóng lên, mỗi người liền lấy từ trong túi trữ vật ra một cái hộp gấm.

Oanhl

Khoảnh khắc hộp gấm mở ra, một luồng sinh cơ dồi dào bộc phát, ánh lửa hừng hực chiếu rọi vòm trời.

BOANG...! BOANG...!

Ngay sau đó, trên vòm trời vang vọng tiếng phượng hót, âm thanh quanh quẩn giữa trời đất, khiến lòng người kinh ngạc không thôi.

“Đó là loại đan dược gì?” “Là đan Niết Bàn, thánh dược cực phẩm dùng để trị thương, có tác dụng tựa như cây khô gặp mùa xuân. Trong truyền thuyết, chỉ cần không chết thì bất kỳ

thương thế nào cũng sẽ phục hồi như cũ”.

“Nội tình của chiến giới quả là đáng sợ, chẳng lẽ Lâm Nhất thật sự bị trọng thương?”

“Tám chín phần rồi, nếu không ba người này sẽ không lãng phí thánh dược trân quý như vậy, sợ rằng giới tử cũng chỉ có duy nhất một viên mà thôi!”

Khắp nơi vang lên tiếng xì xào bàn tán, vô số ánh mắt đổ dồn về phía này. Ngay cả nhóm giới tử cũng lộ vẻ kinh ngạc.

Giới tử Hoàng Đồ cười nói: “Ba người này thật sự cam tâm lấy ra đan Niết Bàn cơ đấy!”

Tuy rằng đan Niết Bàn ở chiến giới cực kỳ quý hiếm, nhưng trước khi giới tử bước đến Thiên Lộ, các trưởng bối trong gia tộc đã phá lệ ban cho mỗi người họ một viên. Đây là đan dược cấp Tinh Quân, thậm chí lên đến cảnh giới Thần Đan, là thánh dược có thể bảo vệ tính mạng ở thời khắc quan trọng.

Bọn họ quyết định dùng vào lúc này, hiển nhiên là muốn lập tức khôi phục thương thế, hòng đuổi theo chặn giết Lâm Nhất trước khi hắn về đến thành Tứ Tượng.

Giới tử Hoàng Đồ chợt nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt hản ta lộ vẻ thấu hiểu.

Vừa nãy, giới tử Thần U mạnh mẽ ngăn cản Lâm Nhất, nhưng lại không lựa chọn sử dụng đan Niết Bàn, tám chín phần là có ý muốn thử.

Nếu đối phương không bị thương nặng thì không cần phải dùng đến đan Niết Bàn, bởi lẽ dù cho thương thế của bọn họ có khôi phục thì cũng không chắc có thể đuổi kịp Lâm Nhất.

Nhưng tình huống hiện tại lại khác. Sau khi sử dụng đan Niết Bàn, thương thế trên người bọn họ lập tức khôi

phục với tốc độ cực kỳ khủng bố, khí thế hùng hậu điên cuồng tăng vọt, chỉ trong một nhịp thở đã lần nữa về đến đỉnh cao.

Hào quang lần lượt bản ra từ trên người ba người họ, dáng vẻ suy yếu, thê thảm trước đó bị quét sạch, uy áp thuộc về giới tử lại lần nữa khôi phục.

“Bị vả mặt đến như vậy, đan Niết Bàn không dùng cũng phải dùng”.

Một giới tử mặc áo xanh thêu tơ vàng nở nụ cười với giới tử Hoàng Đồ, thì thầm nói.

Trong lúc nói chuyện, hắn ta cũng liếc nhìn Bùi Tuyết bên cạnh giới tử Hoàng Đồ, ẩn sâu trong mắt lóe lên một tia tham lam.

Giới tử Hoàng Đồ nhíu mày, không thèm đáp lại hắn ta, còn Bùi Tuyết thì có vẻ hơi căng thẳng.

Oanh!

Không bao lâu sau, độ khoảng nửa khắc, giới tử Thần U đã dẫn đầu vọt lên trời, hai giới tử còn lại cũng mở mắt ra, mỗi người cũng bay vút lên trời.

Quang huy từ thánh văn huyết ngọc trong cơ thể bọn họ tỏa ra, chồng chất lên nhau, tạo thành một vùng mờ ảo, uy danh cũng đồng thời quay về đỉnh phong.

Thậm chí còn có hư ảnh Phượng Hoàng như ẩn như hiện trên người bọn họ, có thể thấy được, ngoài việc chữa thương, đan Niết Bàn còn mang lại cho đám người này thu hoạch không tầm thường. Ngay trong một khoảnh khắc, thực lực của bọn họ đã có sự tiến bộ rõ rệt, khiến người ta cảm thấy hoảng sợ không thôi.

Đan Niết Bàn, còn được xưng là Dục Hỏa Niết Bàn!

Nếu tổn thương đủ nặng, sẽ có hiệu quả tương đương với dục hỏa trùng sinh, đương nhiên chắc chắn sẽ kém hơn so với thần điểu Phượng Hoàng chân chính.

“Đuổi theo!”

Giới tử Thần U lấy ra ngọc giản, trước tiên phát vài tin tức rồi mới lạnh giọng quát một tiếng, sau đó dẫn đầu bay vọt ra khỏi thành.

Thịch thịch!

Hai giới tử Thiên Càn và Huyền Long theo sát phía sau, chỉ trong chốc lát, bọn họ đã ra khỏi thành, phóng về phía Lâm Nhất đã bị trọng thương.

Vèo! Vèo! Vèo!

Ngay sau đó, âm thanh xé gió liên tiếp vang lên, bảy giới tử còn lại cũng lần lượt vọt lên trời, đuổi theo sau lưng Tam đại giới tử, sẵn sàng hành động bất kỳ lúc nào.

Chỉ còn lại giới tử Hoàng Đồ và một giới tử khác không có hành động, đó chính là giới tử mặc áo xanh lúc nãy. Hắn ta có phong thái hiên ngang lẫm liệt, giữa hai hàng lông mày toát lên duệ khí của bậc vương giả.

Hắn ta là Đế Vũ!

Trên Thiên Lộ có ba quả Thần Huyết, một quả rơi vào tay Bùi Tuyết, nàng ta cũng vì thế mà bỏ ra một cái giá rất đắt. Một quả nằm trong tay Nguyệt Vi Vi, nàng ta cũng trả giá đồng dạng. Duy chỉ có người này là an ổn thoát ra.

Hắn ta tràn đầy thần bí, trong số giới tử của mười phương, là người lạnh lùng, kiệt ngạo nhất, và cũng là lựa chọn hàng đầu cho vị trí đầu bảng tại trận chung kết.

“Giới tử Đế Vũ không có hứng thú với bảo cốt Thương Long à?”, ánh mắt giới tử Hoàng Đồ lóe sáng, thấp giọng nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.