Chương trước
Chương sau
Lâm Nhất không hề nghi ngờ lời của Bùi Tuyết, bởi vì trước đó hắn đã bị đầu độc, bị giựt dây khiến bản thân đưa tay chạm vào nó.

“Hẳn là có nguy hiểm…!”

Lâm Nhất nhìn đối phương và nói.

“Đúng vậy. Trước đó ta đã từng nói, võ học Thánh Linh là tồn tại mà cảnh giới Thiên Phách không thể chạm đến, lời này cũng không phải hù dọa ngươi, mà sự thật là thế. Ở phương đại thế kia, có rất nhiều người đã bị võ học Thánh Linh hút thành thây khô đấy. Chậc, luôn có người không nghe lời khuyên bảo, tự cho mình là người có thiên mệnh, sẽ ngoại lệ”.

Bùi Tuyết xì mũi, lộ vẻ khinh thường những người ở đại thế kia.

“Tuy nhiên, ngươi vẫn còn may, ít nhất khiến nó tán thành ngươi là việc không khó”, Bùi Tuyết liếc nhìn Lâm Nhất, thờ ơ nói.

“Vì sao?”

“Con mèo chết tiệt kia không biết đã cho ngươi dùng bao nhiêu thiên tài địa bảo khi ngươi mê man. Trong đó có rất nhiều linh quả dị thảo mà ngay cả ta cũng không nhận ra, hầu hết đều là dược linh đã lâu năm, thậm chí có vài cọng là dược vương 5000 năm, Thất Diệp Thánh Dương Thảo, Huyết Dương Quả, Kim Trản Hoa, Ngân Hồn Thảo… Haiz, cũng chỉ có tên Móng Heo To nhà người là không bị rót chết”, Bùi Tuyết liếc nhìn Lâm Nhất, sau đó thấp giọng lầm bầm, lúc ấy nàng ta đã lo lắng suýt chết đấy.

Tuy nhiên, tên này đã ngủ mê man rồi nên đâu hay biết nàng ta lo lắng cho hắn.

Nàng ta vốn là nữ tử phong tình vạn chủng, giờ bày ra vẻ e thẹn càng khiến người ta yêu thích.

Gò má xinh đẹp đỏ hây hây, cứ như sắp nhỏ ra nước vậy, làn da trắng như tuyết toát lên sắc hồng, nét phong tình tự nhiên mà nhã nhặn, lịch thiệp càng thêm mê hoặc lòng người hơn sự gợi cảm.

“Thì ra là thế, vậy ta nên làm thế nào?”

Lâm Nhất ngẫm nghĩ, nói cách khác, hiện tại huyết khí của hắn đủ để mở ra miếng ngọc giản này.

“Ngươi cứ đặt ở lòng bàn tay là được, không cần phải làm gì cả”, Bùi Tuyết cẩn thận nhớ lại kiến thức lúc trước rồi nghiêm túc nói.

Nghe lời nàng ta, Lâm Nhất đặt ngọc giản trong lòng bàn tay.

Ầm!

Phút chốc, hắn cảm giác huyết khí sôi trao, kế đó như dòng Giang Hà cuồn cuộn sóng, vô số huyết khí nhanh chóng bốc hơi và không ngừng rót vào ngọc giản, loại cảm giác này cực kỳ huyền duyện, mắt thường có thể thấy sắc mặt hắn đang tái đi.

Không bao lâu sau, mặt hắn đã trắng bệch, môi cũng tái nhợt.

Đã nhiều lần Lâm Nhất muốn buông tay, bởi thứ này chẳng khác nào đòi mạng, huyết khí của hắn hệt như hồng thủy vỡ đê, ào ào tuôn ra ngoài.

“Không đúng, Móng Heo To, ngươi mau dừng lại!”

Sắc mặt Bùi Tuyết cũng thay đổi, với số dược linh chồng chất trong cơ thể Lâm Nhất thì hẳn phải dư sức mở ra võ học Thánh Linh mới đúng.

“Không sao, vẫn có thể kiên trì thêm lát nữa”.

Lâm Nhất ỷ vào Thương Long Thánh Thiên Quyết nên vẫn kiên trì dùng huyết khí nuôi nấng ngọc giản trong tay.

Âm!

Khi huyết khí của hắn sắp sửa tiêu hao hết, một luồng thánh huy từ kẽ tay hắn bắn ra, Lâm Nhất mở bàn tay ra, ngay lập tức, ánh sáng nhật nguyệt tỏa ra bốn phía.

Từng đốm sát lơ lửng xung quanh Bùi Tuyết và Lâm Nhất, hai người như chìm đắm trong luồng ánh sáng này, toàn thân phút chốc trở nên ấm áp.

“Thật huyền diệu!”, Bùi Tuyết thẫn thờ nhìn dị tượng trước mắt, thật khó mà tin được.

“Khó trách, võ học Thánh Linh này của ngươi có được Nhật Nguyệt song linh, Kim Ô và Ngân Hoàng vốn là thần thú, cùng lúc có được hai chủng linh này… chỉ riêng điều đó thôi đã mạnh hơn rất nhiều so với những võ học Thánh Linh khác”, đến khi giật mình tỉnh lại, Bùi Tuyết kinh ngạc nói.

Toàn thân Lâm Nhất như nhũn ra, tay chân vô lực, mặt tái nhợt như tờ giấy.

Hô!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.