Chương trước
Chương sau
Lúc này thân thể của hai người càng lúc càng đỏ rực, quanh người lập loè tia chớp như máu. Họ đứng lặng trong biển lửa mênh mông, lưng tựa như kiếm, toát ra khí thế có thể khiến cho bầu trời cũng phải cúi đầu.

Tất cả mọi ánh mắt trên cao nguyên Hoàng Sa đều đổ dồn vào Huyền Lôi song kiếm, có thể dễ dàng cảm nhận được khí tức đáng sợ từ trên người họ.

Phù văn lôi đình được khắc trong vùng khí hải kia chính là át chủ bài của chiến giới Thiên Càn, Lâm Nhất đã dồn họ vào đường cùng.

“Lâm Nhất, có thể ép ta đến bước đường này, dù ngươi có chết thì cũng đã đủ kiêu ngạo rồi đấy!”

Sấm sét vang rền, ánh lửa hừng hực, giọng nói của Hàn Lôi và Mạc Huyền vang vọng trong biển lửa mênh mông, lao tới tấn công với khí thế vô cùng sắc bén.

Vẫn chưa hết!

Trong biển lửa sấm chớp nổi lên sóng lớn ngập trời, ngay sau đó sau lưng hai người xuất hiện hai thanh kiếm khổng lồ được ngưng tụ từ lôi quang hoả diễm.

Ầm!

Khi thanh kiếm khổng lồ đó xuất hiện, không gian nơi đây trở nên sáng choang, giờ phút này khí tinh nguyên rải rác trong không khí cũng bắt đầu rực cháy.

Rầm rầm!

Hai thanh kiếm khổng lồ sau lưng hai người bay lượn quanh nhau, Mạc Huyền và Hàn Lôi cùng lúc thoắt ẩn, nhình như hai hợp thành một, không tìm ra bất cứ sơ hở nào.

Hai người tu luyện thuật hợp kích đến cảnh giới cực kì cao thâm, đến lúc này còn sử dụng tất cả át chủ bài.

“Đi chết đi!”

Một tiếng quát giận dữ vọng ra từ trong biển lửa, cả hai người đều ra tay, xông về phía Lâm Nhất.

“Huyền Quang Bất Diệt, Lôi Chấn Hư Không!”

“Thiên Địa Càn Khôn, Thánh Hỏa Bất Diệt!”

Sức mạnh có thể được gọi là cấm kỵ biến thành một cơn lốc cao mấy trăm trượng cuốn theo Huyền Lôi song kiếm chém về phía Lâm Nhất trước ánh mắt của tất cả mọi người. Mà trong cơn lốc kia, ánh mắt của Hàn Lôi và Mạc Huyền đã hoàn toàn lạnh lẽo, họ đứng trên cao nhìn xuống, ánh sáng lạnh phun trào trong mắt.

“Đã chủ quan rồi...”

Trong đám đông mấy vạn người có người nhíu mày, cho rằng Lâm Nhất không nên chủ động tấn công, chung quy vẫn hơi coi thường đối phương.

Có lẽ hắn sẽ chịu thiệt không nhỏ vì một đòn này, chắc hẳn còn sẽ bị thương nặng.

“Thuật hợp kích...”

Trên không trung, Lâm Nhất nhìn về phía gió lốc hoả diễm đang không ngừng phóng đại trong mắt. Hắn cảm nhận được hơi thở nguy hiểm từ uy lực này. Đó là sát ý, hai người này muốn giết hắn.

Rất mạnh, điều này tương đương hai loại võ học Tạo Hoá cấp Đế Giả dung hợp hoàn mỹ... Quả thật hắn đã coi khinh thực lực của chiến giới Thiên Càn rồi.

“Có điều vẫn còn kém xa lắm!”

Sắc mặt Lâm Nhất trở nên lạnh lùng, ngay lúc đó, trong mắt hắn toát ra sự sắc bén vô tận.

Kiếm quang màu tím xanh bắn ra, một cánh cửa mở ra trên bầu trời, kiếm ý vô tận đổ vào người Lâm Nhất như thác nước. Kiếm quang trên người hắn đạt tới mức cao nhất, hắn cầm Táng Hoa vung lên, bầu trời dao động như con sóng lớn.

Sau đó, trước ánh mắt bao người, Lâm Nhất chém một nhát đỡ lấy thuật hợp kích của hai người này.

Bùm!

Một tiếng nổ lớn đinh tai nhức óc vang lên, tiếp theo là tiếng kiếm leng keng liên tục không dứt, đòn tấn công tuyệt đỉnh của Huyền Lôi song kiếm bị chặn lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.