Chương trước
Chương sau
Ánh sánh kia chỉ có một chút nhưng độ phủ sáng lại cực kỳ đáng sợ, chiếu sáng khắp chu vi mười dặm rực rỡ như ban ngày. Còn thanh niên áo xanh đội nón kia thì lại như được phủ lên người một ánh hào quang thánh khiết dưới luồng ánh sáng ấy, trông vô cùng trang nghiêm.

"Lôi đình như mây, kiếm khí như tơ!"

"Vậy mà lại là kiếm khí hóa thành tơ, đây là thủ đoạn của Huyền Lôi song kiếm ư?"

"Hóa ra là thế!"



Mọi người thấy sợi tơ ngưng tụ trong lòng bàn tay Lâm Nhất thì thoáng chốc biến sắc. Bọn họ lập tức hiểu ra, biết tại sao những người trước đó lại bị Huyền Lôi song kiếm dễ dàng giết chết trong một chỉ.

Đây là một thủ đoạn cực kỳ cao siêu khiến người ta khó lòng đề phòng, cần phải có một thành tựu kinh người về kiếm đạo mới làm được.

Nhưng càng khiến họ kinh ngạc là thanh niên áo xanh có lai lịch thần bí kia lại giơ tay chộp lấy được kiếm tơ.



Lần đầu tiên, sát chiêu của Huyền Lôi song kiếm bị người ta hoàn toàn chặn lại.

"Rốt cuộc thì làm sao được vậy?"

"Khó tin ghê".

Chiến giới được xưng là cấm kỵ, nhưng trước mắt sát chiêu chiêu của đối phương lại bị Lâm Nhất chặn lại một cách dễ dàng. Ở trong mắt mọi người, nó giống như là thần thoại nào đó bị phá hủy vậy.

Sao có thể thế chứ!

So với người ngoài, Mạc Huyền lại càng kinh ngạc hơn, hoàn toàn không ngờ đối phương lại có thủ đoạn như vậy.

"Trả lại cho ngươi nè".

Lâm Nhất giơ tay lên, cong ngón búng ra, dùng kiếm thế còn khủng bố hơn bắn kén lôi trong lòng bàn tay qua.

Sắc mặt Mạc Huyền và Hàn Lôi lập tức thay đổi, họ rất rõ sức mạnh của kén lôi đáng sợ đến mức nào. Hiện nay, lại bị đối phường dùng kiếm thế càng khủng bố hơn bắn trở về. Con ngươi họ đồng loạt co rút lại và lùi về phía sau.

Ầm!

Song vẫn chậm một bước, kén lôi kia nổ ầm ầm, hai người đứng trên chuôi kiếm vẫy tây gọi đạo binh dưới chân vào tay rồi chém ra vài luồng kiếm quang mới đánh nát được lôi quang đánh úp lại.

Rắc!

Mặt đất nứt toạc, bụi đất bay tứ tung, vẻ mặt Mạc Huyền và Hàn Lôi đều trông khá chật vật.

Sắc mặt của Huyền Lôi song kiếm đều sa sầm, bọn họ đến từ chiến giới Thiên Càn, được xưng là một sự cấm kỵ. Với sức hai người đã có thể ngăn cản được một đội ngũ cả chục ngàn người, mang một phong thái vô địch, kiêu ngạo biết nhường nào.

Và chưa từng chật vật như vậy nên họ không tài nào chấp nhận nổi.

Hàn Lôi híp mắt, hắn ta nhìn Bùi Tuyết mặc đồ nam bỗng dưng bừng tỉnh, lạnh lùng nói: "Ngươi muốn bảo vệ nàng ta?"

"Cũng không ngu lắm".

Lâm Nhất nhàn nhạt đáp.

Hắn nghĩ tới nghĩ lui vẫn không thể nào chịu được việc Bùi Tuyết bị sỉ nhục trước mặt mình, thậm chí là bị bắt đi.

Hơn nữa, dù nàng ta và Nguyệt Vi Vi có thù hằn hay không thì ít nhất trong biển lửa tinh thần đối phương cũng từng nhắc nhở mình. Nói là cứu nửa cái mạng hắn cũng không ngoa.

Với cảnh giới lúc đó của hắn, muốn chống lại hoa Tinh Ma vẫn khá khó. Trong quảng trường Thương Long, đối phương cũng không có tỏ ra thù hằn, về tình hay lý thì Lâm Nhất đều không thể trơ mắt nhìn nàng ta bị sỉ nhục như vậy.

"Dám bảo vệ người mà chiến giới Thiên Càn ta muốn giết thì ngươi là người đầu tiên trên con đường thông thiên đó!"

Ánh mắt Hàn Lôi lạnh lẽo nhìn chằm chằm Lâm Nhất, chậm rãi nói.

"Từ sớm, ta đã biết mười phương chiến giới không thể chọc vào, còn được gọi là cấm kỵ, bao trùm trên tất cả các giới vực. Nhưng chỉ với cái gọi là Huyền lôi song kiếm như các ngươi thì vẫn chưa thể dọa được ta!", dưới lớn nón, mặt mày Lâm Nhất nhàn nhạt nói. Đương nhiên là hắn biết chiến giới không dễ chọc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.