Chương trước
Chương sau
Không đến mức giống như… lúc ban đầu, bị chấn cho chết đi sống lại, vô cùng thê thảm, mà hiện tại, khó khăn và nguy hiểm đến từ sự tranh đoạt giữa đồng loại với nhau, dù là những đạo đài Long Lân thì mỗi cái cùng có tầm mười người tranh nhau, cạnh tranh cực kỳ khốc liệt.

Mấy tên Thất Cự Đầu như La Chấn, Mục Tu Hàn, Phong Huyền Dực đều đang dò xét lẫn nhau, trong mắt lộ vẻ cực kỳ bất thiện.

Hiển nhiên, với tầm mắt của bọn họ thì sẽ chọn mấy cái đạo đài độc nhất vô nhị kia rồi, lại nói, không đủ số, nên ắt sẽ có một trận chiến.

“Ra tay!”

La Chấn dẫn đầu, thân hình hắn ta nhoáng lên một cái, vọt về phía sừng Thương Long.

Rầm!

Gần như ngay khi hắn ta vừa khởi hành, Mục Tu Hàn cũng có hành động, mục tiêu cùng là sừng Thương Long. Hai người giao thủ nhanh như chớp phía trên đạo đài, mỗi người đều đánh ra một chưởng.

Tiếng nổ kinh thiên động điện vang lên, khí tức khủng bố bùng nổ từ trên người bọn họ, chấn cho đám người xung quanh khí huyết sôi trào, chân nguyên dao động.

Vèo! Vèo! Vèo!

Trận giao đấu diễn ra trong chớp mắt, Lạc Chấn nhỉnh hơn một chút, hắn ta vững vàng rơi xuống đạo đài Long Giác, mỉm cười: “Ngươi thua”.

Cùng lúc hai người họ giao đấu, nữ tử áo tím Bùi Tuyết đã nhẹ nhàng rơi xuống đạo đài Long Nhãn, sắc mặt đám người Phong Huyền Dực biến ảo, cuối cùng, có lẽ do ngại ném chuột vỡ bình nên không dám có hành động quá trớn.

Trái lại, Vũ Hạo Thiên có vẻ không quá nổi bật, nhưng chẳng biết từ lúc nào, hắn ta đã đáp xuống đạo đài Long Vĩ.

Tuy nói đạo đài Long Vĩ cũng là độc nhất vô nhị, nhưng dù sao thì nó chỉ là đuôi rồng mà thôi, còn lâu mới được chú ý như ba cái đạo đài còn lại.

Với vận tốc ánh sáng, ba đạo đài được chú ý nhiều nhất giờ chỉ còn lại tim Thương Long.

Thua dưới tay Lạc Chấn, Mục Tu Hàn cũng không để tâm quá nhiều, thân hình hắn ta nhoáng một cái, quyết doán hướng về phía đạo đài tương ứng với tim Thương Long.

Long Giác đã bị Lạc Chấn tranh mất, hắn ta nhất quyết giành bằng được tim Thương Long.

Ầm!!

Nhưng khi hắn ta vừa rơi xuống thì chợt đạo đài rung lắc dữ dội, cứ như có một ngọn núi cao đang áp xuống đạo đài vậy. Trong khoảnh khắc trời đất đảo lộn, tiếng nổ mạnh liên tục vang lên, đồng thời có uy áp hùng hậu quét qua tất cả.

La Chấn híp mắt nhìn thì phát hiện rơi xuống đạo đài là một cái hộp đựng kiếm, đồng tử hắn ta lập tức co mạnh, tia sáng lạnh bắn ra.

Ở đằng kia, phía trên hộp đựng kiếm có một thiếu niên đứng hiên ngang, khoác trên mình một bộ thanh sam, phong thái nhã nhặn, tóc dài bay múa trong gió. Gương mặt tuấn tú, trắng trẻo bộc lộ khí chất xuất trần, trong trẻo mà linh hoạt, hai đầu lông mày sắc bén bắn ra duệ khí hào hùng, cứ như chỉ một cái nhướng mày thôi cũng có thể khuấy đảo phong vân, khiến thiên địa thất sắc.

Lâm Nhất nhìn về phía đối phương, thản nhiên nói: “Nơi này có chủ rồi!”

Nơi này đã có chủ!

Lời của Lâm Nhất không nhanh không chậm, không cố ý nhấn nhá hay thêm thắt gì cả, nhưng trong từng câu chữ lại ẩn chứa ý tứ vô cùng rõ ràng.

Nói ngắn gọn chính là: Ngươi cút đi được rồi, nơi này đã bị ta chiếm.

Một câu nghe có vẻ rất bình thường, mỗi người đều có thể nói, nhưng nếu đối tượng là Mục Tu Hàn – nam nhân có thể tranh phong với Long Thủ La Chấn ở khu vực Thương Long này thì một câu bình thường kia lại chẳng khác nào… thạch phá kinh thiên.

Xoạt!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.