Chương trước
Chương sau
Vô số ánh sao chiếu rọi làm cho bảy toà cung điện này trông có vẻ thần thánh và trang nghiêm.

Thậm chí còn có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng hát và điệu nhạc, lúc thi bi tráng, lúc thì thê lương, lúc thì nhiệt huyết, như thể đang kể lại một thời đại nào đó đã qua.

“Thương Long Thất Tú!”

Lâm Nhất ngóng nhìn dị tượng vĩ đại ở sâu trong biển lửa, lập tức nhận ra bảy toà cung điện này chính là Thương Long Thất Tú mà hắn muốn tìm.

Truyền thừa chỉ đứng sau bảo điện Thương Long trong Thương Long Cấm Giới.

“Nhật Diệu Tinh Cung nằm ở đó...”

Lâm Nhất vừa nhìn đã nhận ra biểu tượng của Nhật Diệu Tinh Cung, nó lấp lánh ánh vàng, rực rỡ như mặt trời ban trưa.

Để đi vào trong đó thì cần phải xuyên qua biển lửa này, mà biển lửa này ngăn chặn võ giả cảnh giới Thiên Phách tầng ba trở xuống.

Ngay cả võ giả cảnh giới Thiên Phách tầng ba trở lên cũng phải thận trọng, chỉ cần bất cẩn một chút sẽ bị lửa tinh thần đốt thành cặn bã, không còn thi cốt.

Lúc này đang có rất nhiều người dừng trước biển lửa tinh thần, nhưng hầu như chẳng ai chần chừ cả, trong mắt họ đều lộ ra vẻ quyết tâm. Họ lập tức xông vào, không cách nào chịu đựng được sức cám dỗ của Thương Long Thất Tú.

Lâm Nhất cũng không do dự chút nào, hắn đã biết đại trận Thương Long phức tạp này là do Long Môn bố trí.

Mà Tử Diên Kiếm Thánh tựa hồ có quan hệ với Long Môn.

Nói không chừng hắn có thể tìm được bản kiếm quyết hoàn chỉnh do Tử Diên Kiếm Thánh để lại trong Thương Long Thất Tú, có lẽ còn có thể giải được một phần bí mật của hộp đựng kiếm trên lưng hắn.

Ầm!

Vừa xông vào biển lửa tinh thần, Lâm Nhất đã cảm nhận được hơi nóng đáng sợ, toàn thân hắn đỏ lên, phiền toái hơn là chân nguyên trong cơ thể dường như cũng bị ảnh hưởng bởi ngọn lửa này, có khuynh hướng sẽ bốc cháy bất cứ lúc nào.

Ngẩng đầu nhìn qua, bảy khu vực mộng ảo trong không gian vặn vẹo kia rất giống với ảo ảnh trong sa mạc.

Không biết sẽ có bao nhiêu người chết trên đường đến Thương Long Thất Tú.

“Cảnh giới của mình quá thấp, nếu chỉ dùng chân nguyên hộ thể thì sớm muộn gì cũng chết vì tiêu hao, chỉ có thể dùng kiếm ý hộ thể, mạnh mẽ xông vào...”

Lâm Nhất lẩm bẩm, hắn không dám lấy chiến thể Thương Long để mạo hiểm vượt qua biển lửa này.

Không có sự hỗ trợ của chân nguyên, chỉ sợ chưa tới nửa canh giờ hắn sẽ biến thành tro tàn, mong rằng chỉ dùng kiếm ý Thông Linh là đủ.

Nếu không sẽ rắc rối lắm đây.

Sau khi phóng thích kiếm ý Thông Linh, Lâm Nhất thở phào một hơi.

Mặc dù kiếm ý thích hợp để chém đứt biển lửa này hơn mà không cần phải tiêu hao từ từ, nhưng bây giờ Lâm Nhất vẫn chưa có thực lực làm được điều này.

Biển lửa ở trước mặt là lửa tinh thần hàng thật giá thật, nó vừa rộng vô biên, vừa cao đến mấy trăm trượng, không khác gì biển lửa phun trào.

Nhưng dù có khả năng, Lâm Nhất cũng sẽ không làm như vậy, bởi vì động tĩnh quá lớn, nếu không bị dồn vào đường cùng thì hoàn toàn không cần phải sử dụng át chủ bài.

Kiếm ý Thông Linh vô hình lượn lờ quanh người Lâm Nhất ngăn cản sự ảnh hưởng của lửa tinh thần. Hắn lướt nhanh như một tia chớp, thẳng tiến về phía sâu trong biển lửa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.