Chương trước
Chương sau
Nếu đối phương muốn Nhật Diệu Chi Linh thật thì cho nàng ta cũng không phải không được. Vật đó được hắn kiểm tra một lúc lâu vẫn không có manh mối nào với phong ấn kia. Muốn dùng cảnh giới hiện nay để phá giải sự huyền bí bên trong nó thì vẫn khá khó khăn.

Chẳng mấy chốc, Lâm Nhất đã nghĩ xong cách giải quyết. Tuy hắn ngông cuồng, nhưng cũng không ngu và chưa bao giờ là một người rề rà.

Song nếu muốn lấy mạng mình, vậy Lâm Nhất cũng không còn cách nào, chỉ có thể lộ ra roi Tử Diễm Lôi Hoàng.

Đương nhiên, nếu đối phương lộ ra sơ hở thì lại khác.

"Nhóc con, nghĩ kỹ chưa? Có muốn gặp tỷ tỷ đây không..."

Giọng nói làm người ta cả người tê dại, xương cốt mềm nhũn lại vang lên. Thanh âm thần bí kia tràn ngập mùi vị khêu gợi. Đây là lần đầu Lâm Nhất gặp phải giọng nói có thể khiến người ta mê mẩn như thế.

"Cô xuất hiện đi".

Lâm Nhất bình tĩnh nhìn phía trước nói.

"Ta ở đằng sau ngươi nè".

Tiếng cười của cô gái truyền đến, Lâm Nhất thầm giật mình, vội vàng xoay người lại.

Chỉ thấy dưới ánh chiều tà và ánh sáng màu tím mờ ảo có một cô gái đi ra. Đương nhiên, khi nàng ta hoàn toàn xuất hiện, ánh tím kia cũng khép lại, trông như bước ra từ trong hư không.

Đây là một cô gái mặc váy tím, làn váy xẻ đến bên hông lộ ra cái đùi thon dài trắng nõn. Trong lúc đi lại, yểu điệu ma mị. Bên trên cổ áo lại cực thấp, lộ ra một mảnh trắng bóc, khe rãnh sâu hoắm.

Đôi con ngươi như nước hồ mùa thu, quyến rũ động lòng người. Trên mặt đeo khăn che mặt màu tím, phảng phất có thể thấy được đường cong đằng sau.

Tuy là đeo khăn che mặt, nhưng cặp mắt trong veo kia lại như yêu nữ trên cây đào, gần như chỉ chớp mắt một cái đã có thể hớp hồn hết mọi đàn ông trên đời.

Trái tim Lâm Nhất không khỏi đập nhanh vài cái, hắn đã gặp rất nhiều cô gái nhưng chỉ bàn về sự quyến rũ đàn ông thì e rằng ngoài Nghiên sư tỷ ra, không còn ai có thể bằng với người trước mặt.

Có điều sư tỷ cũng sẽ không ăn mặc hở hang như vậy.

"Tỷ tỷ không có lừa ngươi đúng không, người thấy tỷ tỷ một là mất hồn hoặc là đã mất mạng", cô gái váy tím cười yêu kiều, giọng nói quả thật ngọt đến tận xương.

Nhưng Lâm Nhất lại không dám hưởng thụ dù chỉ một chút... ngoài vẻ lẳng lơ đến cùng cực ra thì người phụ nữ kia hiển nhiên là Thiên Phách tứ trọng thiên.

Hắn như gặp đại địch, không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Lâm Nhất cười mỉa: "Thật sự không dám dối gạt cô, nhưng ta vừa không muốn mất hồn, cũng không muốn mất mạng. Nếu người đến để lấy Nhật Diệu Chi Linh thì có thể ra giá, chưa biết chừng ta sẽ bán cho cô".

"Nhật Diệu Chi Linh?"

Cô gáy váy tím sửng sốt rồi cười nói: "Hóa ra, Nhật Diệu Chi Linh trong khu vực Thương Long bị tên nhóc nhà ngươi lấy được, đúng là khó tin. Có điều, tỷ cũng không phải đến để lấy nó. Thứ đó không ai có thể phá giải được hết, Tinh Diệu Chi Linh tỷ cũng không mấy hứng thú. Nếu nói hứng thú thì có lẽ là thanh kiếm kia của ngươi hay võ học do ngươi thi triển lại khiến ta đây thích hơn đấy".

Không phải người trong khu vực Thương Long?

Lâm Nhất thầm giật mình, hiển nhiên không đoán được nàng ta thế mà không phải yêu nghiệt trong khu vực Thương Long.

Con đường thông thiên có bốn khu vực lớn là Thương Long, Chu Tước, Huyền Vũ và Bạch Hổ. Người phụ nữ kia đến từ đâu, sao lại tự dưng đến tìm mình.

Nhưng nếu muốn cướp Táng Hóa hay Nhật Diệu Thần Quyền của ta thì xin lỗi nhé, đây là ranh giới của Lâm Nhất, không có bàn bạc gì hết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.