Chương trước
Chương sau


Trảm Thiên tam kiếm, kén Lôi!

Ầm!

Kiếm quang rực rỡ cùng với Táng Hoa ra khỏi vỏ tỏa sáng khắp một phương, nơi ánh mắt có thể nhìn đến đều là kiếm quang mênh mông vô bờ biển.

Bảy luồng kiếm tơ giống như sao băng, dưới ánh kiếm phủ kín đất trời đã đuổi theo bảy người đang bỏ chạy đằng xa.

"Chết!"

Cùng với tiếng Táng Hoa đút vào vỏ, bảy cái đầu người ở trong tầm nhìn của Lâm Nhất đều ầm ầm nổ tung.

Bùm!

Ban nãy còn tươi sống bảy người, thoáng chốc đã trở thàn mấy cái xác không đầu, ngã sõng soài trên mặt đất. Đầu người nổ tung thành từng đóa sương máu và kiếm quang rực rỡ, nhìn từ xa giống như là pháo hoa.

Chỉ là đằng sau vẻ đẹp mỹ miều ấy lại là sự lạnh lẽo khiến lòng người sợ hãi.

Tiếng ồn ào vì Khổng Huyên chết lại lần nữa bị dọa đến im bặt, một đám trợn mắt há hốc miệng, không thốt nổi nên lời.

Ở một ngọn núi hoang cách thành Viêm Vân trăm dặm.

Trên đỉnh núi có một cô gái áo đỏ tươi cười xinh đẹp như yêu nữ, nghiêng nước nghiêng thành, quyến rũ động lòng người.

Đó rõ ràng là Nguyệt Vi Vi đã tách ra với Lâm Nhất rất lâu trước đó, nàng ta có vẻ hơi lo lắng cho hắn, nhưng hình như có băn khoăn gì đó mà không thể đến gần, chỉ có thể đứng nhìn từ xa.

"Lo lắng vô ích rồi, Lâm ca ca vẫn đẹp trai như xưa".

Trong mắt cô gái không ngừng lóe lên vẻ khác thường, nụ cười vừa tắt đã nhanh nhẹn xoay người cầm sáo ngọc rời đi.

Chỉ là vừa xoay người đi đã có chút không nỡ, lúc sắp chia xa vẫn quay lại nhìn Lâm Nhất vài lần.

Trong thành Viêm Vân, Lâm Nhất một kiếm giết bảy người, vẫn chưa cảm giác được người đẹp liếc mắt nhìn mình từ phương xa.

Xôn xao!

Theo người của giới vực Huyết Cốt đều chết trong tay Lâm Nhất, vô số người trong thành đều hít ngược một hơi.

Lâm Nhất một mình chiến một giới vậy mà có thể hạ gục và giết chết đối phương, không chừa một tên nào.

Điều này quả thật là đáng sợ!

Chẳng có ai lại nghĩ đến kết quả đó, đám anh tài kiệt xuất của giới vực cấp cao đều lộ ra vẻ mặt hết sức khó coi.

Trước khi đến, họ đều rêu rao Lâm Nhất chắc chắn sẽ chết.

Nhưng kết quả trước mắt lại vô tình tát cho họ một cái, cái gọi là niềm kiêu ngạo của đám giới vực cấp cao bọn họ còn chẳng đáng một đồng trước mặt Lâm Nhất.

Ta có một kiếm, cứ chém là được.

Trong số những anh tài kiệt xuất của giới vực cấp cao ấy còn có nhiều người của giới vực Hắc Sa và U Vân. Họ đều có thù oán sâu đậm với Lâm Nhất. Đặc biệt là giới vực Hắc Sa đã có vài người chết trong tay Lâm Nhất, còn bị cướp đi đạo binh.

Vốn nghĩ rằng nếu Lâm Nhất lọt vào tay giới vực Huyết Cốt còn có thể ra mặt sỉ nhục hắn một phen.

Tiện thế giật lại đạo binh mà đối phương cướp đi, coi như rửa mối nhục xưa.

Ai ngờ người của giới vực Huyết Cốt ở trong thành Viêm Vân đều bị Lâm Nhất giết không chừa một ai. Trước mắt, đám người kia đừng nói xuất hiện, ngay cả can đảm nhìn thẳng vào Lâm Nhất cũng không có, sợ cho đối phương phát hiện mình. Cả đám sợ tới mức mặt xám như tro tàn, không dám ngẩng đầu lên.

Vèo!

Ngựa Huyết Long nhanh như chớp đảo qua một vòng, cất túi trữ vật của Khổng Huyên và mấy người khác vào trong túi.

Sau khi làm xong mọi thứ, nó mới cười hì hì đứng trên vai Lâm Nhất.

"Đi thôi!"

Ánh mắt Lâm Nhất đảo qua đám người rồi thong dong rời đi, thoáng chốc đã biến mất trong tầm mắt mọi người.

Xong việc phủi tay rời đi, ngàn dặm không lưu dấu vết!

Lâm Nhất đi rồi nhưng phong thái ra kiếm của hắn ở trong thành Viêm Vân chắc chắn sẽ khắc sâu trong đầu mọi người.

Đặc biệt là câu nói của hắn, khiến trong lòng mọi người thuộc giới vực cấp thấp và cấp trung sục sôi, kích động không thôi.

Thật ngông cuồng!


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.