Chương trước
Chương sau
Uy lực thế này quá đáng sợ, không hề thua kém Trảm Thiên tam kiếm, mỗi cái đều có phong mang riêng. Trừ kiếm thứ ba của Trảm Thiên tam kiếm có thể thắng uy lực của quyền này ra, hai kiếm khác đều không thể nói trước, trừ khi kiếm ý của Lâm Nhất vẫn có thể tiến thêm một bước, đạt tới kiếm ý Thông Thiên.

Quan trọng là, ấn này vừa mới hình thành mà thôi, cách tiểu thành còn khá xa. Chỉ mới miễn cưỡng phóng nó ra đã có thể có uy lực đáng sợ, kinh thiên động địa như vậy, thực sự không dám tưởng tượng đợi sau khi đạt tới đại thành, kết hợp với những quyền chiêu khác trong Nhật Diệu Thần Quyền thì sẽ có quyền mang đáng sợ đến thế nào.

Không hổ danh là quyền pháp cực kỳ hiếm có trong võ học Tạo Hóa cao cấp.

“Chỗ cần hoàn thiện của ấn này vẫn còn quá nhiều...”

Lâm Nhất sờ cằm, như đang suy nghĩ điều gì.

Vụt!

Hắn xòe bàn tay ra, chân nguyên hội tụ đến lòng bàn tay như thủy triều, một dấu ấn màu vàng cổ xưa dần dần xuất hiện.

Rõ ràng dấu ấn này không đủ hoàn chỉnh, vẫn có nhiều chỗ thiếu sót. Trừ điều đó ra, xung quanh dấu ấn có chín ảo ảnh lơ lửng. Mỗi một ảo ảnh đều giống như một dấu ấn nho nhỏ. Dấu ấn nho nhỏ lượn quanh ấn chính, liên kết với nhau, có thể biến đổi với nhau, không ngừng tách ra rồi hợp lại.

Mỗi loại tổ hợp sẽ diễn hóa ra các dị tượng khác nhau. Thần Dương Toái Thiên Ấn đã là thức mở đầu của quyền pháp này, cũng là nhân bên trong Nhật Diệu Thần Quyền.

Phẩm cấp của Thần Dương Toái Thiên Ấn từ góc độ nào đó mà nói thì liên quan đến độ mạnh yếu của quyền này.

Chín dấu ấn nho nhỏ vây xung quanh thực ra là chín sát chiêu của Nhật Diệu Thần Quyền, mỗi khi luyện thành một chiêu thì có thể thắp sáng một dấu ấn nhỏ.

Khi thắp sáng được ba dấu ấn thì có thể dung hợp với Thần Dương Toái Thiên Ấn, kích hoạt bí thuật ẩn giấu trong Nhật Diệu Thần Quyền: Thần Dương Diệt Thế!

Để Thần Dương Toái Thiên Ấn bùng nổ ánh sáng sánh ngang diệt thế, vừa là bí thuật vừa là một loại cấm kỵ, không được tùy tiện sử dụng.

Nhưng theo ghi chép của Nhật Diệu Thần Quyền, tu luyện Thần Dương Toái Thiên Ấn khá phức tạp. Muốn tu luyện đến cảnh giới đỉnh phong viên mãn thì phải luyện hóa một viên yêu đan cực phẩm thuộc tính hỏa, hơn nữa còn phải là lửa thuộc tính dương, tốt nhất có chứa huyết mạch biến dị của Kim Ô thượng cổ. Cảnh giới còn phải là yêu thú Vương Giả cảnh giới Thiên Phách tầng hai, ngưỡng cửa cao đến mức khiến người ta chậc lưỡi.

Yêu thú ở con đường thông thiên vốn đã cực kỳ đáng sợ, chỉ riêng yêu thú cấp bậc tinh anh đã có thể nghiền ép võ giả cảnh giới cùng đẳng cấp.

Yêu thú cấp bá chủ có thể tranh đấu với nhân tài của giới vực cấp cao, còn yêu thú cấp vương giả, e rằng yêu nghiệt trên bảng Thương Long ra tay cũng chưa chắc đã có thể dễ dàng giải quyết.

Quan trọng là, muốn tìm được yêu thú cấp vương giả đã là chuyện cực kỳ khó khăn.

Ít nhất ở Nhật Diệu Chi Địa này, Lâm Nhất chưa nghe thấy có yêu thú cấp vương giả nào phát hiện, yêu thú cấp bá chủ thì có nghe qua.

“Xem ra phải mau chóng đến Thương Long Cấm Khu thôi”.

Lâm Nhất lấy bản đồ mà Trần Huyền cho mình ra, lại xem qua một lần.

Thương Long Cấm Khu là vùng trung tâm của cả khu vực Thương Long, Thương Long Cấm Giới được lan truyền xôn xao cũng nằm ở sâu trong cấm khu này.

Trong cấm khu vô cùng hung hiểm.

Thất Đại Tinh Diệu Chi Địa so với nó hoàn toàn không thể dùng lời để tả, kỳ ngộ chứa trong đó cũng nhiều hơn. Có thể đạt tới Thương Long Cấm Khu đã là một cách thể hiện thực lực, võ giả thực lực khá yếu sẽ không tới được cấm khu.

Đến được Thương Long Cấm Khu thì phải cạnh tranh trực diện với giới vực cấp cao, sơ sẩy là sẽ gặp phải kẻ hung ác trên bảng Thương Long.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.