Chương trước
Chương sau
Ánh sáng thần dương còn đáng sợ hơn ánh sáng đại nhật. Một khi có thể đâm rách bề mặt bên ngoài, một quyền đánh ra, quyền mang chói mắt sẽ tỏa ra ánh sáng thần dương đáng sợ, kinh thiên động địa.

Dị nhân bao trùm bởi thánh huy trong đầu bỗng nhiên mở mắt ra, có hai chùm sáng thần phóng ra.

Tay trái của ông ta bỗng chốc ngưng kết thành dấu ấn cổ xưa, kèm theo sự thay đổi của dấu ấn, ánh sáng trên người ông ta ầm ầm tăng vọt.

Đợi đến khi dấu ấn của ông ta thành hình, ánh sáng màu vàng ngưng tụ trên người ông ta bao la như đại dương, giống như một vùng biển màu vàng hằng cổ không thay đổi. Nắm đấm tay phải siết chặt, lại là một vầng hạo nhật bất hủ bất diệt, nhấn chìm ánh sáng đó vào trong biển bao la.

Thình thịch!

Tim Lâm Nhất đập điên cuồng. Trong sự chiếu rọi của quyền mang này, hồn phách hắn nhanh chóng tan ra giống như núi băng.

Soạt!

Lâm Nhất mở mắt ra, lấy ngọc giản xuống, ánh mắt lấp lóe, sợ đến mức sắc mặt trắng bệch.

Nguy hiểm thật!

Chẳng trách người ta thường nói võ học Tạo Hóa cao cấp không thể tùy ý tu luyện, bất cẩn một chút thì sẽ rước tới đại họa.

Ánh sáng ấy gần như là bất diệt, hoàn toàn không thể tham ngộ, kiên trì thêm chút nữa, xác thịt hắn cũng sẽ bị thiêu thành tro bụi.

Chưa đạt tới cảnh giới Thiên Phách tầng một mà tu luyện võ học Tạo Hóa cao cấp vẫn quá miễn cưỡng, may là mình không ngang nhiên đi tu luyện Thập Huyền Biến cấp Đế Giả, nếu không, e là ngay cả cơ hội đẩy ra cũng không có đã bị tiêu hao chết.

Chẳng lẽ thật sự không có cách nào tu luyện?

Lâm Nhất nắm ngọc giản trong tay, chậm rãi bước đi, như có điều suy nghĩ.

Phải đợi mười ngày sau mới có thể tu luyện, hắn còn có chút không cam tâm. Thập Huyền Biến yêu cầu cảnh giới Thiên Phách tầng hai mới có thể tu luyện, Nhật Diệu Thần Quyền này đáng ra có thể tu luyện mới đúng.

Đột nhiên, trong đầu Lâm Nhất lóe lên ý tưởng, trước mắt sáng bừng.

Kiếm ý!

Tu vi của mình đúng là không cao, nhưng mình chưa từng lấy tu vi làm trọng, mình có kiếm ý Thông Linh bất hủ hộ thể, có lẽ đủ để ngăn chặn ánh sáng đó.

“Chỉ cần có thể kiền trì đợi dị nhân này đánh ấn đó ra, với thiên phú của mình có lẽ là đủ để tham ngộ được rồi”.

Không hề do dự, Lâm Nhất nhắm mắt lại lần nữa, dán ngọc giản lên giữa trán.

Kiếm uy Thương Long, kiếm ý bất hủ thoáng chốc lao vọt lên trời từ trên người Lâm Nhất, chớp mắt chỉ kiếm ý đã đạt tới viên mãn đỉnh phong của cảnh giới Thông Linh.

Chẳng mấy chốc, dị nhân được che phủ bởi thánh huy trong đầu bắt đầu chậm rãi kết ấn. Theo dấu ấn được ngưng kết, ánh sáng trên người càng rực rỡ, chớp mắt đã điên cuồng tăng vọt. Ánh sáng màu vàng khoáng đạt ấy giống như biển mênh mông, quyền mang ở tay phải thì giống như thái dương đang không ngừng cô đọng.

Đó là một luồng ánh sáng đáng sợ đến kinh người, bao la như biển, vô cùng vô tận.

Đến rồi!

Dị nhân đó nắm chặt năm ngón tay, bắt đầu thúc giục, uy lực của Thần Dương Toái Thiên Ấn chẳng mấy chốc đã hoàn toàn lan tỏa theo một quyền đánh ra.

Rắc!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.