Chương trước
Chương sau
Trong ngọc giản, tiền bối Kiếm Vô Nhai vậy mà đạt được thanh hồ vạn trượng, lá rụng thành sen. Nước chảy hoa nở, chớp mắt vĩnh hằng, kiếm quang từ một kiếm kia còn sáng hơn cả ngôi sao trên bầu trời, duy trì mãi không tan.

“Tiền bối Kiếm Vô Nhai thật sự là một cao thủ”.

Sắc mặt Lâm Nhất rất bình thản, cũng không có bao nhiêu chua chát, trái lại, hắn rất thích kiểu khiêu chiến này.

Và hắn cũng tin chắc mình có thể làm được, ba kiếm này không phải Thanh Tiêu thập tam kiếm, mà là Trảm Thiên tam kiếm thuộc về chính hắn.

Thanh Tiêu tại thụ, Tử Diên hoa khai.

Lâm Nhất nhắm hai mắt lại, thần thụ Thanh Tiêu hiện thân sau lưng hắn, cánh hoa tím trên chạc cây nhìn như lá rụng tô điểm. Một kiếm Thanh Liên này chém xuống, không phải lá cây Thanh Tiêu mà là cánh hoa Tử Diên, mấy trăm cánh hoa do Tử Diên kiếm quyết tầng mười ba cô đọng mà thành.

Phong Lôi như mưa, kiếm khí như hồ!

Gần như chỉ trong một nhịp thở, dưới chân Lâm Nhất liền xuất hiện hồ nước có diện tích trăm trượng, thanh tịnh, trong suốt và bóng loáng như gương.

Thần thụ Thanh Tiêu đứng ở vị trí trung tâm hồ nước, phía trên chạc cây, cánh hoa màu tím lộ ra một chút lạnh lẽo, mê hoặc nhưng không quá lộ liễu.

Dưới tán cây, Lâm Nhất mặc một bộ đồ xanh, hai mắt nhắm nghiền, tóc dài tung bay trong gió, trên người hắn không có một chút sát ý nào, càng không bàn đến duệ khí, cứ như một vị Tiên Nhân hạ phàm, gột rửa hết ô trọc, mộc mạc mà tự nhiên.

Nhưng bàn tay trắng nõn và bóng loáng như ngọc vẫn nắm chặt chuôi kiếm!

Kiếm tên Táng Hoa!

Nửa đời lục bình xuôi theo nước, một đêm mưa lạnh táng danh hoa. Hồn như bông liễu tàn theo gió, người đi ta ở đã hai thu.

Lâm Nhất mở mắt, trong mắt sương mù mờ mịt, phút chốc, gió lẳng lặng thổi.

Hồ nước bắt đầu lưu động, những đóa hoa trên cây rụng xuống như ngả rạ, không biết từ khi nào đã rơi xuống mặt hồ, hóa thành những đóa sen nở rộ, như hoa liễu vừa rơi xuống nước sẽ hóa thành lục bình trong truyền thuyết.

Kiếm khí Phong Lôi như mưa nặng nề rơi xuống, trong mưa to gió lớn, lá trên cây cứ rụng xuống mãi không thôi.

Như đang lụy tàn, rồi lại giống như sống dậy, khoảnh khắc chết đi nó lại hóa thành đóa sen nở rộ.

Trong dị tượng biến đổi kỳ ảo với quy mô rất lớn này, tay Lâm Nhất cầm đóa hoa tàn, một kiếm chém đi.

Ầm ầm!

Cả không gian bên dưới mặt đất không ngừng rung chuyển, cấm chú cổ xưa trên tường đá đã gặp phải một lực đánh rất lớn, vô số nham thạch bung ra từng mảng lớn, khe nứt bắt đầu lan tràn.

Khoảnh khắc bị sức mạnh kia đánh vào thì nổ tung, xung quanh quảng trường rộng lớn của toàn bộ thành Lôi Hỏa đều chấn động dữ dội.

Từng đền đài núi đá bắt đầu đổ sập xuống trong cơn động đất dao động dữ dội này, tạo nên một làn sóng ngất trời.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.