Chương trước
Chương sau
“Vùng đất nguy hiểm nơi sinh ra Nhật Diệu Chi Linh có vô số bảo vật, có lẽ võ học Tạo Hoá thượng đẳng, linh dược, dị bảo, thần văn mà huynh cần đều có rất nhiều. Mặt khác, nơi Tinh Diệu Chi Linh bao phủ nhất định sẽ có kỳ hoa hiếm thấy sinh ra, kỳ hoa do Nhật Diệu Chi Linh sinh ra có thể là Lưu Quang Kim Trản…”

“Lưu Quang Kim Trản?”

Đầu óc Lâm Nhất như nổ tung, không ngờ lại là Lưu Quang Kim Trản, đây là một loại kỳ hoa cực kì hiếm thấy.

Ở Huyền Hoàng giới nó tương đương với một truyền thuyết, giới vực không tồn tại hàng nghìn hàng vạn năm thì không thể sinh ra được.

Loài hoa này có sức hấp dẫn trí mạng đối với bất cứ võ giả nào, chỉ cần luyện hoá một cánh hoa sẽ có thể đột phá bình cảnh trong cảnh giới võ đạo. Nếu là loại nhiều năm tuổi, thậm chí còn có thể dễ dàng đột phá bình cảnh trên Thiên Phách.

Nó còn là liều thuốc đại bổ đối với các võ giả thuộc tính hoả.

Đối với Lâm Nhất, nó còn có thêm một tác dụng khác. Kiếm Táng Hoa của hắn đã không được nuôi dưỡng từ lâu, kỳ hoa bình thường khó có thể đạt tới tác dụng nuôi dưỡng, để tiến bộ một bước hầu như không gì có thể.

Nếu có thể tiến thêm một bước thì nó sẽ trở thành đạo binh!

Tim Lâm Nhất đập loạn xạ, hắn không thể nào sinh lòng kháng cự đối với cám dỗ này.

Ở một mức độ nào đó, Táng Hoa chính là tính mạng thứ hai của Lâm Nhất, vui buồn có nhau, sống chết có nhau, số phận gắn kết bên nhau.

Tần Phong ngạc nhiên, trước đó Lâm Nhất vô cùng bình tĩnh, vừa nghe thấy Lưu Quang Kim Trản là không giữ được bình tĩnh, lạ thật. Bỗng nhiên hắn ta nghĩ đến Hỏa Vân Phần Thiên Thủ của Hỏa Vân giới mà hắn đang tu luyện.

Thiên phú ấy còn lợi hại hơn cả Phong Huyền, có thể là hắn muốn dùng Lưu Quang Kim Trản này để cường hoá Hỏa Vân Phần Thiên Thủ.

Hơn nữa, võ học Tạo Hoá thượng phẩm này còn có thể được hắn tu luyện đến hoá cảnh, cảnh giới cao hơn viên mãn!

Nghĩ tới đây, Tần Phong tỏ ra đã hiểu, cười bảo: “Lưu Quang Kim Trản này không có tác dụng lớn đối với chúng ta, không có mâu thuẫn gì với Lâm huynh. Có điều hiện giờ ở Nhật Diệu Chi Địa, có hàng trăm hàng nghìn giới vực trung đẳng tập trung quanh các đại Long Thành, trong đó không thiếu cao thủ đã độ kiếp Thiên Phách, khó bảo đảm những người này không có hứng thú với Lưu Quang Kim Trản”.

Lâm Nhất hít một hơi thật sâu, không ngờ tâm cảnh của mình lại xuất hiện sơ hở vì đoá kỳ hoa này, bị đối phương nhìn ra manh mối.

Không sao, hắn cũng không muốn che giấu tình cảm chân thành mà mình dành cho Táng Hoa, dù sao Tần Phong và Diêm Khôi cũng không thể đoán được nguyên nhân cụ thể.

Sau một lúc trò chuyện vui vẻ, Tần Phong chính thức gửi lời mời: “Lâm huynh, bảy ngày sau chúng ta sẽ lên đường. Nếu huynh có hứng thú thì có thể đi cùng với chúng ta, dù sao thì thêm một người cũng dễ giúp đỡ lẫn nhau hơn”.

“Nếu hai vị đã có lòng thì ta cũng không có gì phải kiểu cách”.

Lâm Nhất cười điềm tĩnh, chắp tay cáo từ.

Nhìn bóng lưng Lâm Nhất rời đi, nụ cười trên mặt Tần Phong dần biến mất, Diêm Khôi cũng trông rất nghiêm túc.

Một lát sau, Diêm Khôi mới chậm rãi nói: “Tiểu tử này thú vị đấy, mới nói vài câu mà đã làm như ta đang cầu xin hắn. Lúc trước Phong Huyền như một con chó, trước kiêu ngạo sau cung kính, làm gì dám ra oai”.

Tần Phong nhìn hắn ta, ngạc nhiên đáp: “Thế này không giống với phong cách của huynh, trước đây nếu huynh không thích thì sẽ không đợi người ta đi xa mới nói”.

Diêm Khôi không trả lời, lỗ thủng trong lòng bàn tay đặt sau lưng đã mờ đi rất nhiều.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.