Chương trước
Chương sau


Đường Nham cười lạnh: “Ta cố ý thả hắn đi đấy, một tên phế vật của Huyền Hoàng giới mà thôi, ta muốn giết chết hắn còn dễ hơn so với bóp chết một con kiến. Ngày mai, muốn đoạt đan Tinh Nguyên chắc chắn sẽ có chút rắc rối, cứ giữ lại hắn để giết gà dọa khỉ, xem xem có ai dám không phục!”

Thuận tiện thu con long miêu dị chủng kia, coi như nhất cử lưỡng tiện.

Hôm sau.

Ánh mặt trời chói chang, vạn vật được chiếu sáng.

Ma khí trong đêm không còn sót lại chút gì, vòm trời bên trên nhật nguyệt tương đồng, điểm xuyết hằng hà sa số ngôi sao. Khí Tinh Nguyên ẩn chứa trong linh khí thiên địa nhiều hơn gấp hai lần so với ban đêm, càng khiến khoảng không gian được xưng là Thiên Lộ này thêm tươi đẹp.

Nhẩm tính thời gian, đám người Lâm Nhất đã đến đây được nửa tháng rồi.

Phương Thiếu Vũ rất lo lắng, khi thấy mấy người Lâm Nhất tụ lại, hắn ta liền nói: “Các ngươi đã cô đọng được bao nhiêu đan Tinh Nguyên”.

Hôm nay chính là thời điểm người của Hỏa Vân giới đến lấy đan Tinh Nguyên, nếu không luyện hóa được 1000 viên, e rằng kết cục của bọn họ sẽ rất thê thảm, không biết còn bị giam giữ đến lúc nào.

Triệu Thần lộ vẻ khó coi, bất đắc dĩ nói: “Ta đã luyện hóa được 500 viên, nửa tháng qua, tu vi của ta gần như dậm chân tại chỗ, 500 viên đan Tinh Nguyên đã là cực hạn của ta rồi…”

Chúc Thanh Sơn cô đọng được 600 viên, cũng còn lâu mới đạt đến con số 1000.

Nhìn vẻ mặt mọi người, Vũ Hạo Thiên tùy tiện báo một con số. Số lượng đan Tinh Nguyên mà hắn ta cô đọng được không ít, có điều, tất cả đều bị hắn ta luyện hóa, tên này vốn không có ý định giao nộp cho người Hỏa Vân giới, và đương nhiên, hắn ta cũng có cách ứng phó.

“Lâm Nhất, ngươi cô đọng được bao nhiêu viên đan Tinh Nguyên”, Phương Thiếu Vũ hỏi.

“Không nhiều lắm”, Lâm Nhất không tỏ thái độ, cũng không đáp lời.

Hắn đồng thời tu luyện hai môn kiếm quyết, trong tình huống không làm chậm trễ quá trình tu luyện của mình, cả đêm hắn có thể tùy tiện cô đọng hơn trăm viên đan Tinh Nguyên.

Nếu dùng toàn lực thì 200 – 300 viên cũng không phải vấn đề.

“Đan Tinh Nguyên này e là không cách nào ổn thỏa rồi!”

Phương Thiếu Vũ trầm ngâm nói: “Tuy nhiên, tạm thời không nên xung đột với đám người này, đợi sau khi thăng cấp lên Thiên Phách rồi tính tiếp”.

“Võ giả các giới vực nghe lệnh, nhanh chóng tiến đến quảng trường trong thành, trong vòng nửa khắc, nếu không có mặt, giết chết không luận tội!”

Đúng lúc này, có âm thanh vang dội được chân nguyên phụ trợ vang vọng khắp cả tòa thành, liên miên không dứt.

“Đám người này đúng là ngang tàng, hống hách!”, sắc mặt Chúc Thanh Sơn không thay đổi, hung hăng mắng.

“Đáng giận, người của Hỏa Vân giới thật sự xem chúng ta là gia súc, chậm một chút liền giết chết không luận tội, có ai ngang ngược thế không?”, Triệu Thần tức giận nói.

Phương Thiếu Vũ nghiêm mặt, khẽ nói: “Nhỏ không nhịn sẽ loạn việc lớn, đi thôi!”

Lâm Nhất từ từ nói: “Nhỏ không nhịn sẽ loạn việc lớn… nhưng lòng tham của đám người này e là khó mà lấp đầy được, dù có nộp lên 1000 viên đan Tinh Nguyên thì chưa chắc bọn họ sẽ đáp ứng lời hứa của mình”.




Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.