Chương trước
Chương sau
Ánh mắt Lâm Nhất tĩnh lặng như hồ nước, hắn khoanh chân ngồi trong nhà đá, từ từ phóng thích kiếm ý của bản thân. Tuy nhiên, động tác của hắn vô cùng cẩn thận, kiếm ý chỉ khuấy động bên trong nhà đá, từ bên ngoài nhìn vào hết sức bình thường, không có gì khác biệt so với những nhà đá khác.

Thời gian dần trôi qua, thực lực Lâm Nhất tiến bộ một cách điên cuồng, có thể nói tu luyện ở đây có tiến triển cực nhanh.

Những người khác thì không dễ chịu như vậy, bọn họ đều đang luyện hóa đan Tinh Nguyên, hy vọng mau chóng rời khỏi nơi này. Loại tâm trạng thế này vô cùng giày vò, rõ ràng là thân đang ở bảo địa mộng ảo, nhưng khoan hãy nói đến việc thực lực tinh tiến, không tẩu hỏa nhập ma đã coi như may mắn lắm rồi.

Trái lại, Vũ Hạo Thiên có vẻ rất thoải mái.

Hắn ta vốn không để tâm đến quy định của đám người Hỏa Vân giới kia, luyện hóa đan Tinh Nguyên xong liền nuốt, thoạt nhìn chẳng có chút gì là hoang mang, lo sợ.

“Nơi đây đúng là bảo địa mộng ảo, mới có bảy ngày thôi mà tu vi của ta đã tăng hơn gấp đôi. Tiểu Vô Tướng Ma Quyết mà tiền bối truyền cho ta dễ dàng thăng cấp đến tầng ba, so với ở Huyền Hoàng giới phải nói là nhanh hơn gấp trăm lần”.

Trong căn nhà đá của Vũ Hạo Thiên, hắn ta nhìn ra ngoài cửa sổ, lẩm bẩm gì đó.

Vừa dứt lời, trong đầu hắn ta lập tức vang lên tiếng cười quái đản: “Hề hề, cái này đã là gì chứ, đây chỉ mới là rìa Thiên Lộ mà thôi… đợi ngươi đến Côn Luân, mới biết được thế giới này đặc sắc như thế nào”.

Đây chính là ma linh mà Vũ Hạo Thiên tiếp dẫn tại Tử Nguyệt Động Thiên, cũng là núi dựa lớn nhất để hắn tranh đấu với Lâm Nhất, quái dị mà thần bí.

Nhắc đến Côn Luân, hai mắt Vũ Hạo Thiên sáng lên, nhưng hắn ta chợt nghiêm giọng nói: “Thiên lộ này cũng không dễ đi, chỉ mới ở rìa mà thôi mà đã đụng phải tồn tại khó chơi như Hỏa Vân giới. Muốn sống để cuối cùng e rằng cửu tử nhất sinh, khó khăn trùng trùng”.

Ma linh chẳng chút để tâm, cười khẩy nói: “Tiểu tử, có lão phu ở đây, ngươi há có thể thiếu được cơ duyên. Từ sau khi ta thức tỉnh, chỉ có một mình ngươi là tiếp nhận được hạt giống của ta giáng xuống. Chín mươi chín người trước đó đều chết, nếu ngươi đã tiếp nhận được ta, ắt có chỗ bất phàm”.

Ánh mắt Vũ Hạo Thiên bắt đầu trở nên lạnh lẽo, vừa đến Thiên Phách đã kết ấn Ma linh, trong lịch sử Tử Nguyệt Động Thiên, đây là chuyện cực kỳ hung hiểm.

Trong quá trình tiếp dẫn, hắn ta đã nhiều lần đau đến mức muốn chết, toàn thân gần như sắp nổ tung. Nhưng, hắn ta muốn báo thù! Hắn ta không quên được khoảnh khắc mình bị Lâm Nhất đánh bại trong Quần Long Thịnh Yến, lại càng không quên được cảnh tượng hắn ta quỳ xuống chỉ bởi một cái liếc mắt của tên kia.

Trước mắt bao người, cả đời này, hắn ta không cách nào quên được nỗi nhục đó, dù là núi đao biển lửa, dù vĩnh viễn bị đọa vào bóng tối, hắn ta cũng muốn gột rửa sự nhục nhã này, báo thù rửa hận.

“Chuyện ở đây đã xong, mau chóng rời đi, đám người Phương Thiếu Vũ kia không có giá trị với ngươi. Thực lực của ngươi vẫn còn quá yếu, còn lâu mới đủ để đạt được cơ duyên của khoảng không gian này”, giọng Ma Linh lại lần nữa vang lên.

“Đúng là cần phải đi!”

Vũ Hạo Thiên khẽ gật đầu, trầm ngâm nói: “Ngày mai, vừa khéo là thời điểm đảm người Hỏa Vân giới kia đoạt lại đan Tinh Nguyên, tuy nhiên, trước khi đi, ta muốn tìm cơ hội giết một người”.

“Ta khuyên ngươi nên chết tâm đi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.