Chương trước
Chương sau
“Ngươi xác định đó là ánh trăng? Giờ hình như đang là ban ngày”.

Chúc Thanh Sơn nghi hoặc hỏi.

Phương Thiếu Huy mỉm cười nói: “Nơi này ngày đêm tương đồng”.

Quả nhiên, mọi người quay đầu nhìn thì thấy một vầng mặt trời chói mắt, tầng mây bên ngoài cũng loáng thoáng có ánh sao. Thậm chí, có một vài ngôi sao sáng không kém gì mặt trăng, mặt trời, giữa ban này có thể nhìn thấy cảnh này quả thật khiến người ta không khỏi ngạc nhiên.

Phương Thiếu Vũ trầm ngâm chốc lát, nói với vẻ suy tư: "Con đường thông thiên thứ chín ứng với Hoang Cổ Vực, nó là một trong Cửu Đại Chủ Vực thuộc Côn Luân Giới, nếu chúng ta biểu hiện tốt thì sẽ có cơ hội gia nhập tông môn hàng đầu của Hoang Cổ Vực".

Côn Luân Giới đương nhiên không chỉ có chín vực mà tổng cộng lên đến hàng vạn vực rộng lớn, nói là hàng vạn thì cũng chỉ là số ảo, trên thực tế con số còn vượt xa hơn rất nhiều lần.

Mỗi một vực lại còn bao la rộng lớn, gộp lại chung thì biên giới Côn Luân phải gần như vô tận, có điều vạn vực Côn Luân lấy chín vực làm chính, mà người đời thường gọi là Cửu Đại Chủ Vực. Ngoại trừ Cửu Đại Chủ Vực ra, vẫn còn rất nhiều nơi bí ẩn đầy rẫy nguy hiểm, không hề thua kém những vực chính kia.

Nhưng chỉ có Cửu Đại Chủ Vực mới có thể cho ra đời tông môn hàng đầu.

Con đường thông thiên, vạn giới tranh phong, có khả năng sẽ hạ xuống những vực chính, điều đó cũng đã may mắn hơn rất nhiều so với anh tài của đại thế bên kia.

Dường như Phương Thiếu Vũ biết không ít, ngay cả thông tin về Côn Luân cũng đã rất nhiều, đám người Lâm Nhất lại là lần đầu nghe được.

"Hắn ta nói không sai. Có điều đại thế Côn Luân không chỉ có Cửu Đại Chủ Vực".

Nguyệt Vi Vi đứng cạnh Lâm Nhất, khẽ nói.

Phương Thiếu Vũ nghe vậy bèn cười đáp: "Lời ta nói đương nhiên không sai, ở Huyền Hoàng Giới này, bàn về hiểu rõ con đường thông thiên thì không ai biết nhiều bằng người của Huyền Vực".

Nguyệt Vi Vi bật cười, chẳng muốn tranh cãi với hắn ta.

Sau khi đã quen với không gian nơi này, mọi người mới cùng nghỉ ngơi một lúc. Một lát sau, bọn họ mới mở mắt ra. Trong mắt đầy tinh quang không gợn sóng, trạng thái hiện tại của mỗi một người đều là đỉnh phong, thậm chí còn có cảm giác tu vi tiến bộ không ít.

Con đường thông thiên này quả thật không tầm thường, không chỉ dành để tu luyện thông thường mà còn có nhiều mặt tốt khó tưởng hơn ở Huyền Hoàng Giới.

"Cuộc tranh đấu vạn giới từ giờ trở đi xem như đã chính thức bắt đầu, tuy chư vị cũng xem như là nhân trung long phượng tại Huyền Hoàng Giới, nhưng đã đến đây thì hãy khiêm tốn một chút. Toàn bộ chư thiên vạn giới ở Huyền Hoàng Giới cũng chỉ miễn cưỡng được xếp ở bậc trung, thậm chí có khi không đến, kém xa những vực khác nơi đây rất nhiều".

Ánh mắt của Phương Thiếu Vũ đảo quanh mọi người một vòng, sau cùng lại dừng trước người Lâm Nhất: "Trước khi chưa tích lũy đủ thực lực, không nên gây thêm chuyện, cũng cố gắng đừng đụng đến đao kiếm, chỉ cần chuẩn bị tâm lý là được rồi".

Hắn ta biết, trong cuộc thi tranh suất đi, Lâm Nhất đã bộc lộ tài năng, liên tục chém chết hai người. Với tính tình này thì thú thật rất khó sống sót trong cuộc tranh đấu vạn giới này, thậm chí có khi còn gây thêm phiền phức cho bọn họ.

Nên biết, núi cao còn có núi cao hơn, nhẫn được thì vẫn nên nhẫn!

Đây là đang giáo huấn ta sao?

Lâm Nhất cảm thấy buồn cười, cũng lười phản ứng với ý của đối phương.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.