Chỉ nói về khí thế, trông Lâm Nhất không mảy may một tia sợ hãi, thậm chí còn chẳng để lộ một chút phong mang kiếm ý nào.
Nhưng lại làm cho Diêm Ma có cảm giác hắn còn nguy hiểm hơn Phương Hàn Lạc rất nhiều, giống như đối phương chỉ muốn là có thể vụt ra kiếm ý đầy hào hùng, kinh thiên động địa!
"Ngươi đúng là một con quái vật!"
Hàn quang trong mắt Diêm Ma dần tan, lạnh lùng nói: "Vậy mà ta lại tin ngươi thật sự có thể tinh thông kiếm ý Thông Linh đấy, thử phóng ra cho ta mở mang tầm mắt xem".
Hử?
Chung Huyền của Tây Sơn Vực lộ ra vẻ mặt kỳ lạ, sát ý của Diêm Ma thế mà vụt tắt, xem ra tên ranh kia còn khó nhằn hơn tưởng tượng, Diêm Ma cũng không quá xấc xược.
Mỗi một người của Đông La Vực đều là tà tu, bình thường khá nóng nảy thô bạo.
Nhưng hiện tại, giọng điệu của hắn ta không được thân thiện cho lắm, nó mang hơi hướng ra lệnh.
"Lâm Nhất, không nghe thấy hả? Công tử Diêm Ma bảo ngươi phóng kiếm ý Thông Linh ra kìa!"
Vũ Hạo Thiên lộ ra vẻ cười cợt, liếc nhìn Lâm Nhất, đáy mắt lóe lên tia sắc lạnh.
Những yêu nghiệt khác của Đông La Vực cũng nhìn Lâm Nhất với ánh mắt bất thiện, người đứng đầu Nam Vực dù có tinh thông kiếm ý Thông Linh thì bọn họ cũng chẳng để vào mắt.
Đây là thói quen tạo thành từ lâu, Nam Vực luôn bị xếp chót, hiện tại cũng không có nhiều nhân vật đáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-ton-truyen-ky-thanh-van-mon/3526454/chuong-3052.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.