Chương trước
Chương sau


“Số lượng có hạn, hầu hết các ngươi nhất định sẽ bị loại, nhưng nếu thể hiện xuất sắc thì cũng có thể giành được tư cách tu luyện ở núi Huyền Hoàng. Mặc dù không được đi con đường thông thiên, nhưng không phải không có cơ hội đến thế giới kia, chỉ là kỳ ngộ và tạo hoá sẽ ít hơn rất nhiều”.

Thanh Đồ trưởng lão quay đầu lại nhìn mọi người, sau đó nhìn về phía Lâm Nhất: “Lâm Nhất, trong đại thế vạn năm khó gặp này, ngươi đừng làm Thánh Minh Nam Vực mất mặt. Nếu cổ vực Nam Hoa không giành được vị trí nào, thể diện của chúng ta sẽ rất khó giữ”.

Lâm Nhất bình tĩnh đáp: “Có lẽ sẽ không có vấn đề gì đâu”.

Hắn khá tự tin về việc mình có thể giành được một vị trí, nếu không sẽ rất có lỗi với tạo hoá mà hắn đã nhận được ở bảo khố Long Vân.

Vũ Hạo Thiên cười mỉa mai: “Nếu không may bị cao thủ Huyền Vực vây công, muốn giành được vị trí cũng không phải chuyện đã chắc chắn”.

Mấy người khác nghe vậy đều nhìn qua với vẻ mặt không mấy tốt lành.

Thời điểm này nhân tài kiệt xuất của Nam Vực nên đoàn kết đối ngoại, chưa đấu với nhân tài kiệt xuất ngoại vực mà đã nội chiến thì cũng không phải chuyện gì tốt.

Lâm Nhất suy tư, Nguyệt Vi Vi nói rất đúng, tiểu tử này may mắn không chết hai lần, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành hoạ lớn. Lần sau gặp không thể cho hắn ta bất kỳ cơ hội nào.

“Ta chỉ nói bừa thôi, Lâm Nhất, ngươi đừng để bụng”.

Vũ Hạo Thiên nhún vai, không nghiêm túc cười bảo.

Bảy ngày sau, nhóm người Lâm Nhất đi theo Thanh Đồ trưởng lão thuận lợi đến thành Cô Hà dưới chân núi Huyền Hoàng.

Trong khoảng thời gian này Vũ Hạo Thiên im lặng hơn rất nhiều, trông hắn ta rất trầm, vô cùng kì lạ.

Lâm Nhất khá bất ngờ trước thái độ của hắn ta, người này giỏi nhẫn nhịn thật đấy.

Trước khi Quần Long thịnh yến kết thúc, hắn ta đã suýt bị hắn đánh chết, chưa kể còn phải quỳ trước mặt hắn và bị sỉ nhục. Lúc này hắn ta chỉ nói kháy vài lời, thậm chí không để lộ sát ý, hiển nhiên thay đổi này càng khiến người ta e dè hơn.

Sau khi đến thành Cô Hà, mọi người vào thành nghỉ ngơi và đợi nhân tài kiệt xuất của các vực khác đến.

Trong mấy ngày này, mỗi lúc rảnh Lâm Nhất đều sẽ đi khám phá sức hấp dẫn của thành Cô Hà. Là trung tâm của Huyền Hoàng Giới, quả thật nó rất rộng lớn và hoa lệ.

Người qua kẻ lại đều là cao thủ của các vực ở Huyền Hoàng, cao thủ Thiên Phách đâu đâu cũng có.

Thậm chí Lâm Nhất còn phát hiện một số cao thủ Thiên Phách đã độ kiếp, hơi thở của họ quá khác biệt so với cao thủ Thiên Phách chưa độ kiếp.

Độ chênh lệch lớn như giữa trời và đất, tạo thành cú sốc khá lớn cho Lâm Nhất.

Điều đó làm hắn biết chỉ đạt tới Thiên Phách cũng không có ý nghĩa gì, thực lực không mạnh sẽ không thể dẫn tới kiếp Thiên Phách, ngay cả ngón tay của người ta cũng kém xa.


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.