Chương trước
Chương sau


Nguyệt Vi Vi giúp Lâm Nhất chỉnh lại quần áo, nhìn vào mắt hắn rồi lướt qua rời đi.

Thời gian hai tháng nói ra thì dài nhưng cũng tương đối ngắn.

Đối với võ giả mà nói, chỉ trong một cái chớp mắt đã qua hai tháng.

Sau khi Lâm Nhất hội hợp với đám người Mai hộ pháp liền thuật lại đại khái thông tin từ Thánh Minh.

Bọn họ nghe xong cũng chấn động không thôi, hiển nhiên đây cũng là lần đầu nghe đến kỷ nguyên thần long. Trước đây, mọi người cũng không biết đến kỷ nguyên thần long nằm ở giai đoạn nào.

Kỷ nguyên sinh ra rồi diệt vong, mỗi một kỷ nguyên đều có thế giới cốt lõi thuộc về riêng mình, thế giới cốt lõi của kỷ nguyên thần long được đặt tên là đại thế Côn Luân. Đám người Mai hộ pháp đều giật mình, bọn họ tán gẫu với nhau, cảm thấy Kiếm Thập Tam và lão Các chủ có thể là người đến từ đại thế.

Tuy nhiên, điều mà mọi người của đế quốc Đại Tần thật sự quan tâm chính là con đường thông thiên, vạn giới tranh phong. Và hai tháng kể từ bây giờ, sẽ có một trận chiến nổ ra giành xuất đi ở núi Huyền Hoàng. Còn về ngoại vực ở Huyền Hoàng Giới thì đám người Mai hộ pháp lại có chút hiểu biết.

Huyền Hoàng Giới tổng cộng có năm khu vực, vào thời hoàng kim Nam Vực đã từng là đứng đầu Huyền Hoàng, sau khi Kiếm Tông bị tiêu diệt thì luôn bị xếp chót. Vận khí tuột dốc không phanh, bây giờ đã sắp trở thành vùng đất hoang, bị các anh tài yêu nghiệt của bốn khu vực khác lãng quên.

Bàn về chuyện này, trưởng lão tông môn cũng đề nghị Lâm Nhất phải cẩn thận hơn, không được quá xem thường.

Lâm Nhất trái lại vẫn ổn, khá là bình tĩnh.

Kế tiếp đoàn người chấn chỉnh lại rồi rời khỏi thành Long Vân, nhưng Lâm Nhất lại không trở về cùng họ.

Hai tháng này quá ngắn, hắn phải đi đến dãy núi Viêm Long một chuyến, xem thử tình trạng của ngựa Huyết Long bây giờ đã như thế nào. Nếu còn đi tới đi lui mấy vòng, có thể sẽ lãng phí hết một phần ba thời gian của hai tháng này cũng nên.

Đám người Mai hộ pháp cũng hiểu, dù sao Lâm Nhất cũng đã từ bỏ quyền lợi ưu tiên về xuất vào thiên lộ mà đổi lấy sự bảo hộ Lăng Tiêu Kiếm Các của Thánh Minh.

"Lần ly biệt này có lẽ khó mà gặp lại, bảo trọng thật tốt, đừng quá lo lắng cho Kiếm Các. Từ xưa tới nay, tông môn có vận khí lớn hộ thể đều có thể gặp dữ hóa lành, không có ngoại lệ".

Mai hộ pháp nhìn về phía Lâm Nhất, khuyên răn đối phương.

Lâm Nhất có hơi thương cảm, Kiếm Các đối với hắn mà nói có ý nghĩa rất quan trọng, nơi đó có rất nhiều người và nhiều kỷ niệm khó quên.

"Cảm ơn sự săn sóc của chư vị ở Kiếm Các đối với Lâm Nhất, không có mọi người tuyệt đối không có Lâm Nhất của ngày hôm nay".

Hai tay hắn ôm quyền, trịnh trọng hành lễ.

...

Tám ngày sau, Lâm Nhất đã đi xa khỏi thành Long Vân, đến dãy núi Viêm Long ở ranh giới lãnh thổ của thành Thiên Lăng.

Tại một đỉnh núi cao vút, gió lớn réo rắt bên tai, chỉ cần đưa tay lên đã có thể chạm vào mây trôi. Lâm Nhất đứng trên đỉnh núi, nhìn dãy núi trải dài vô tận trước mắt, trong mắt lại ánh lên vẻ rung động.

Cho dù hiện tại không được như xưa, thực lực của Lâm Nhất đã đạt ở mức cao nhất trong lớp hậu bối trẻ tuổi của Nam Vực, và nó là đỉnh cao mà người khác chỉ có thể ngước nhìn.

Khi đứng trước dãy núi Viêm Long này, hắn vẫn cảm thấy bản thân vô cùng nhỏ bé, nhưng đám yêu thú từng làm hắn phải kiêng kỵ thì cũng chỉ có thế, trong mắt hắn lúc này, có thể dễ dàng giết chết mà không cần kiếm rời khỏi vỏ.

Vù!


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.