Chương trước
Chương sau
Có rất nhiều trưởng lão tông môn ngồi trên khán đài đều chấn động không thôi, từ lúc hai người kia giao đấu đến giờ ngay cả bọn họ cũng chẳng hiểu gì.

"Lâm ca ca..."

Nguyệt Vi Vi đứng ngồi không yên bên khu vực của Thiên Yêu Các, từ trước đến nay nàng ta luôn nghịch ngợm tinh quái, nhưng lúc này lại không thể kiểm soát được cảm xúc của mình. Nhìn thấy khóe môi Lâm Nhất đầy máu, nàng ta vô cùng lo lắng, ngay cả chính bản thân vẫn không nhận ra được điều đó.

Ánh mắt hết thảy những người thuộc đế quốc Đại Tần đều khóa chặt trên người Lâm Nhất, vẻ mặt cũng khẩn trương không kém.

Mạnh quá đáng rồi!

Bọn họ không thể hiểu nổi trận chiến này nữa rồi, cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra ngoài, mỗi một giây phút đều bứt rứt khó chịu.

"Chết tiệt, cái tên đốn mạt này sao có thể mạnh đến thế!"

Khuynh Nhược U đang che mặt ngồi bên khu của Tử Nguyệt Động Thiên, ánh mắt nàng ta lóe lên sự cay độc.

Vẻ mặt của những trưởng lão tông môn và đệ tử khác đều kinh ngạc không thôi, bọn họ hoàn toàn không ngờ đại sư huynh Vũ Hạo Thiên vậy mà lại bị Lâm Nhất đả thương.

"Kiếm ý Thông Linh, kiếm ý Thông Linh..."

Vũ Hạo Thiên cắn răng nghiến lợi, nhìn vết thương đang chảy máu trên người thì sắc mặt liền u ám. Vết thương kia vẫn đang nhúc nhích nhè nhẹ, ắt hẳn kiếm ý ẩn chứa trong đó cứ như vẫn tồn tại mãi mãi, từ đầu đến cuối không tài nào trừ bỏ được, vì thế tình trạng vết thương không cách nào có thể khép miệng phục hồi được.

Loại ma công Tử Nguyệt Tâm Kinh này có một năng lực rất mạnh đó là tự hồi phục, những vết thương do đao kiếm bình thường gây ra đều có thể khép miệng cực kỳ nhanh.

Hắn ta đã đánh giá quá thấp uy lực của kiếm ý Thông Linh, nếu không thì vừa rồi hắn ta cũng đã không khăng khăng làm theo ý mình, bây giờ nghĩ lại quả thật quá lỗ mãng.

Mặc dù quyền mang rất mạnh, nhưng phần lớn nó đều đã bị kiếm quang của Hoa Lôi Trán Phóng Hậu chặn lại, lúc nó chạm đến người Lâm Nhất còn chưa đến ba phần uy lực. Với chiến thể Thương Long của đối phương, thì đó chỉ đủ để gãi ngứa mà thôi, nhưng bản thân mình thì lại bị trúng đúng ba nhát kiếm, máu tươi vẫn đang không ngừng tuôn ra.

"Ngươi sẽ không còn cơ hội nào nữa".

Thần sắc Vũ Hạo Thiên lạnh như băng, hắn ta quyết định không để đối phương có cơ hội chém trúng mình bất kỳ nhát chém nào nữa.

Tử Nguyệt Ma Quang Bộ!

Một lần nữa thi triển thân pháp quỷ dị, hắn ta vụt đi cứ như dịch chuyển tức thời, mỗi lần xuất hiện đều có nguyệt quang lóe lên. Hắn ta đến gần Lâm Nhất trong gang tấc, năm ngón tay nắm chặt như muốn bóp nát trời đất trong lòng bàn tay, hung hăng đấm ra một quyền mạnh đến không gì sánh bằng.

Thất Huyền bộ, người đi để lại bóng ảnh!

Chân nguyên của Lâm Nhất không thâm hậu bằng đối phương, không thể liều mạng dùng sát chiêu như hắn ta, đưa tay cầm kiếm Táng Hoa lên nhanh chóng né tránh.

Ầm! Ầm! Ầm!

Bóng hai người không ngừng lóe lên trên đài Thăng Long, mỗi một lần Vũ Hạo Thiên tung quyền đánh ra là trái tim của tất cả mọi người trên khán đài như muốn vỡ tung.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.