Chương trước
Chương sau
Trước giờ hắn đều không phải người tốt lành gì, hắn chỉ là lười quan tâm mấy tên hống hách này. Nhưng Lý Mộ Bạch lại hơi quá đáng, hơn nữa còn nói hắn không cùng đẳng cấp, những lời như thế khiến Lâm Nhất cảm thấy rất chói tai.

Cái gì mà ngươi là mây trắng trên bầu trời, còn ta là bùn đen dưới đất, khác nhau một trời một vực chứ?

Con kiến dù có mạnh đến đâu thì cũng chỉ là một con kiến mà thôi, vòng vo mắng Lâm Nhất hắn chỉ là một loài giun dế à?

Làm nhục hắn đã đành còn làm ra vẻ thanh cao thoát tục, ngoài trừ “buồn nôn” ra thì Lâm Nhất không còn từ nào để miêu tả.

Nếu như hôm nay người này chiến thắng, nói không chừng còn làm nhục hắn đến mức nào nữa cơ chứ.

Thích ra vẻ à, vậy treo ngươi lên, để xem còn ra vẻ trước mặt mọi người được nữa không!

Vừa nghĩ đến, Lâm Nhất do dự nói: "Lý Mộ Bạch, trước đó ngươi nói chỉ dùng một chiêu phân thắng bại, trái lại giờ thua rồi không chịu nhận sao".

Bốp! Bốp!

Những lời này có khác gì hung hăng quất cho Lý Mộ Bạch mấy bạt tai, rõ ràng đã nói một chiêu có thể đánh bại người ta, kết quả lại thua không chịu nhận.

"Thảm quá!"

"Thật sự thảm quá, đây khác nào bị Lâm Nhất treo lên làm nhục chứ!"

"Đường đường là đệ tử chân truyền của người đứng đầu Thiên Kiếm Tông, e rằng chưa từng bị sỉ nhục như thế, Lâm Nhất có hơi ác quá rồi".

"Ác thật chứ, nhưng mà đổi lại là ta thì ta cũng chịu không nổi ngữ khí này, những lời Lý Mộ Bạch nói ra trước đó quả thật có hơi quá đáng. Liên tục vặn vẹo làm nhục Lâm Nhất, đã sắp giao thủ rồi mà còn người không hiểu này không hiểu nọ... Lâm Nhất cũng đã cho hắn bậc thang, vậy mà còn cố ý bôi nhọ Lâm Nhất".

"Haha, đây là hậu quả của việc hay thích ra vẻ".

Đám đông bừng tỉnh trước kết cục thảm thương của Lý Mộ Bạch, người đáng thương nhất cũng là người đáng hận nhất.

"Ta...nhận thua!"

Lý Mộ Bạch gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Nhất, cắn răng nghiến lợi nói.

Oành!

Dứt lời, ngay lập tức long ảnh trên người hắn mất đi một nửa.

Còn long ảnh trên người Lâm Nhất đã đạt đến chín trượng, nuốt chửng toàn bộ khí Huyền Hoàng, ngoại trừ ngưng tụ thêm thì cũng không tăng vọt là mấy.

Vẫn hơn người khác, sau khi long ảnh đạt tới chín trượng thì đều ngừng tăng thêm.

Vù!

Lâm Nhất cầm vỏ kiếm vọt lên không bay xuống khỏi đài, kiếm Táng Hoa phát ra một tiếng vang như để lại ánh sáng chui tọt vào trong vỏ ẩn náu.

"Cứu người đi!"

Hai vị trưởng lão của Thiên Kiếm Tông cùng lúc phái người đến trước hồ nước Lý Mộ Bạch rơi xuống, nhanh chóng kéo hắn ta lên.

Nhưng Lý Mộ Bạch đã đau đến bất tỉnh, sau khi kiểm tra vết thương, trưởng lão của Thiên Kiếm Tông mới thoáng thở phào nhẹ nhõm. Vết thương lệch tim mấy tấc, nếu không ắt hẳn Lý Mộ Bạch chắc chắn đã bỏ mạng, suy cho cùng Lâm Nhất vẫn không diệt tận.

"Nam Cung sư huynh, tên Lâm Nhất này thật sự quá mạnh, chỉ một kiếm đã đánh bại Lý Mộ Bạch".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.