Chương trước
Chương sau
Rắc!

Dưới tình huống mọi người không tưởng tượng được, vỏ kiếm của hắn đâm mạnh xuống đất, sau đó mặt đất lập tức bị đâm nứt.

Kiếm Táng Hoa cắm trên đài Thăng Long tựa như một đỉnh núi lẻ loi, còn Lâm Nhất thì hai tay trống không, ống tay áo tung bay.

Shhh!

Các thiên tài trên khán đài đều hít một hơi khí lạnh, đây là muốn làm gì, sao tự dưng lại thu hồi kiếm.

Sắc mặt Lâm Đào vô cùng u ám, khoé miệng không khỏi khẽ giật.

Lúc trước dưới sự khiêu khích của mọi người, hắn ta đã diễn hoá ra dị tượng Hoả Diễm Phần Sơn khiến mọi người phải chấn động, khi đó, hắn ta cảm thấy bản thân đã rất điên cuồng rồi.

Nhưng Lâm Nhất này không chỉ là điên cuồng nữa, rõ ràng là không coi hắn ta ra gì. Không ngờ sau khi bị thương lại cất kiếm vào trong vỏ, hai tay không cầm vũ khí.

“Lâm Nhất, ngươi đúng là quá kiêu ngạo!”

Lâm Đào hừ lạnh, huyết diễm dâng lên, có chân nguyên tựa như dung nham tràn ra từ trong cơ thể hắn ta. Dưới sự bao trùm của dung nham, cơ thể của hắn ta như to hơn một vòng lớn, sau khi dung nham kia cứng lại, trên người hắn ta loé lên ánh sáng màu vàng, tựa như bảo khí kim loại, trong đó có những đường máu in lên, kỳ lạ tựa như là Linh văn.

“Huyền Dương Chiến Thể!”

Trong lúc uy áp Hoả Diễm dâng lên, thân thể của Lâm Đào trở nên vô cùng khổng lồ, nhìn từ phía xa giống như một con Yêu Ma Viên Hầu, nhưng lại chứa đựng uy thế đáng sợ tựa như thần binh từ trên trời rơi xuống.

“Đây là công pháp cấm kỵ của Huyền Dương Diện, nghe nói gần nghìn năm vẫn chưa có ai tu luyện thành công!”

“Xem ra hắn ta thật sự không muốn lấy được danh ngạch hạt giống nữa rồi, thủ đoạn này nếu giao thủ với Nam Cung Vãn Ngọc chắc chắn sẽ có hiệu quả. Bây giờ để lộ, Nam Cung Vãn Ngọc và Lý Mộ Bạch có đề phòng, chắc chắn sẽ cẩn thận hơn không ít”.

“Chủ yếu là Lâm Nhất cố chấp quá, nếu chịu thua thì sẽ không đến mức này, bây giờ e rằng muốn chịu thua cũng khó. Một khi sử dụng Huyền Dương Chiến Thể, rõ ràng là Lâm Đào quyết tâm muốn khiến hắn tàn phế!”

Nhìn thấy cảnh này, không ít người đều tỏ vẻ sợ hãi, Quần Long thịnh yến này đúng là đáng sợ, tất cả thiên tài như quái vật đều xuất hiện.

“Lâm Nhất, ngươi đúng là có mắt không tròng, ta khuyên ngươi vẫn nên rút kiếm đi, nếu không ta thật sự sợ mình sẽ không cẩn thận đánh chết ngươi đấy!”

Lâm Đào lạnh lùng nhìn về phía Lâm Nhất, cắn răng nghiến lợi nói, trên khuôn mặt loé lên hàn mang cực kỳ lạnh lẽo, trong mắt có sát khí vô tận dâng trào.

“Lâm mỗ làm gì không đến lượt ngươi khoa tay múa chân. Lâm mỗ không phải khinh thường người khác, chỉ là muốn dùng gậy ông đập lưng ông thôi, ngươi đả thương ta thế nào, ta sẽ trả lại gấp mười lần!”

Lâm Nhất nhìn Lâm Đào, trên người hắn ta có sát khí không ngừng dâng trào. Nét mặt Lâm Nhất không chút cảm xúc, nhưng đôi tay bên dưới vạt áo lại đang siết chặt.

Từ trước đến giờ, không biết đã có bao nhiêu kẻ ác chết trên tay hắn, hắn chưa từng là một người hiền lành. Không phải hắn không nóng nảy, chỉ là rất nhiều lúc hắn lười nói mà thôi.

Lâm Đào này thật sự nghĩ hắn là người gỗ, muốn bắt nạt là bắt nạt sao?

Hắn ta liên tục khiêu khích hắn, bây giờ còn ra vẻ hung ác, nói câu nào cũng muốn đánh chết hắn, vô cùng hống hách!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.