Chương trước
Chương sau
Nguyệt Vi Vi cười dịu dàng, nói với giọng giòn tan: “Vậy thì mời các hạ rửa tai lắng nghe”.

Tiếng nói như những bông tuyết lãng đãng rơi xuống, Nguyệt Vi Vi giơ sáo lên, ống tay áo đỏ rực như lửa của nàng ta từ từ tuột xuống, để lộ cánh tay trắng noãn, bóng loáng. Phút chốc, khiến vô số người ngẩn ngơ, sâu trong mắt lóe lên một chút ngờ nghệch.

“Ngại quá, thật ra ta cũng không định cho cô cơ hội”.

Tư Đồ Phi Hổ cười xảo trá, hắn ta vốn là yêu nghiệt tuyệt đỉnh nên đã sớm nhìn ra một chút mánh khóe trong đó. Nữ tử trước mắt không phải người tầm thường, nếu thật sự để nàng ta thổi sáo, muốn giành thắng lợi hẳn sẽ rất phiền toái.

Biện pháp tốt nhất để đối phó với nhân tài kiệt xuất có bản lĩnh về âm luật chính là nhanh chóng kết thúc trận đấu trước khi sóng âm vang lên.

Hắn ta vỗ nhẹ lên túi trữ vật, lấy ra một thanh trường thương màu bạc, mũi thương sắc nhọn có một cơn gió lạnh quấn quanh. Ẩn trong cơn gió xoay tròn có thể lờ mờ thấy được duệ khí sắc lạnh đang liên tục tích tụ, bộc phát khí tức cực kỳ kỳ khủng bố.

Đây là một thanh trường thương vô cùng đáng sợ, mà Tư Đồ Phi Hổ còn đáng sợ hơn nó gấp bội phần.

Không đợi Nguyệt Vi Vi đặt ống sáo lên môi, Tư Đồ Phi Hổ đã cầm ngân thương biến mất ngay tại chỗ, đến khi hắn ta xuất hiện lần nữa thì đã đến trước mặt Nguyệt Vi Vi, một thương đâm ra biến ảo thành một con rắn lôi hung bạo, điện quang bùng nổ, chiếu sáng toàn bộ đài Thăng Long.

Nhưng đúng lúc này, tiếng sáo lại vang lên.

Nguyệt Vi Vi không hề bị một kích này dọa sợ, nàng ta tươi đẹp như ánh mặt trời, khóe mắt nhiễm ý cười, hàng mi xinh đẹp khẽ rủ xuống. Khoảnh khắc nàng ta nhắm hai mắt lại, sắc đẹp yêu mị trên người tựa như một đóa mẫu đơn phai màu, hóa thành một đóa sen tuyết. Giữa một trời gió tuyết, ta nhìn thấy một đóa sen không nhiễm bụi trần.

Xoạt!

Tiếng sáo du dương tựa như tiên âm quanh quẩn giữa trời đất. Hồ Cửu Long gợn sóng, bọt nước liên tục sôi trào.

Dưới ánh mặt trời rực rỡ, Nguyệt Vi Vi tươi đẹp, động lòng người, nàng ta đắm mình trong ánh sáng, dần trở nên trong suốt, hoàn mỹ không tỳ vết, thoạt nhìn như một vị tiên nữ áo trắng, khiến người ta không dám có một chút ý nghĩ khinh nhờn.

Chuyển đổi giữa hai loại khí chất thật sự khiến lòng người khiếp sợ, rõ ràng là tương phản cực lớn nhưng lại tự nhiên đến lạ kỳ.

Keng!

Sóng âm kích động, mái tóc dài của Nguyệt Vi Vi tuôn rơi như thác đổ, rồi lại tung bay trong gió. Một kích khủng bố với tốc độ tia chớp của Tư Đồ Phi Hổ lập tức bị sóng âm lan tỏa hung hăng đánh bay.

“Thua!”, quan sát đến đây, Lâm Nhất liền đưa ra kết luận, trận này Tư Đồ Phi Hổ thua.

Tuy nhiên, quần chúng đang xem chiến dường như không hề quan tâm đến thắng thua, bọn họ đều đang đắm chìm trong tiếng sáo của Nguyệt Vi Vi.

Tiếng sáo dễ nghe, khi thì như gió, lăn tăn gợn sóng, lúc lại như sương mù, vòm trời quang đãng. Có khi vui sướng nhẹ nhàng, khiến lòng người thư thái, bất giác mỉm cười, có khi lại bi thương, buồn khổ, khiến lòng người thê lương tựa như lá rụng ngày thu.

Và khi cảm xúc nặng nề đến mức tận cùng, sự hậm hực trong lòng gần như hóa thành điên cuồng, chợt, tiếng sáo cất cao, bay bổng và du dương, làm cho nhiệt huyết sôi trào, cảm xúc bùng nổ, như có vô số ngọn lửa đang bùng lên.

Tính tang…

Tiếng sáo bắt đầu trầm xuống, như khóc như than, vừa dịu dàng lại vừa mông lung, nhưng trong chuỗi âm thanh nhẹ nhàng kia, đột nhiên âm cuối bộc phát.

Ầm ầm!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.