Chương trước
Chương sau
Lâm Nhất trả lời thật lòng.

“Ha ha, coi như ngươi biết điều”.

Ô Tiếu Thiên cười to, phong mang mạnh mẽ lập tức tan thành mây khói.

Cơ Vô Dạ thở phào nhẹ nhõm, thầm mắng, sư huynh đúng là vui giận thất thường, nói thay đổi là thay đổi.

“Chắc chắn muốn đi sao? Hình như Thánh thể Bạch Lê Hiên xuất thân từ cùng một tông môn với ngươi, ta nghe nói hắn ta như diều gặp gió trong thành Lôi Châu, rất có tiếng tăm. Nếu không ngoài dự tính thì chắc chắn hắn ta cũng sẽ đến, không muốn gặp mặt à?”, Ô Tiếu Thiên tiếp tục khuyên nhủ.

“Chắc chứ?”

Trong mắt Lâm Nhất không có chút dao động, hắn không cảm thấy bất ngờ với sự phát triển của Bạch Lê Hiên. Hắn ta vốn có Thánh thể, ở Nam Vực này, căn cơ của hắn ta có thể nói là có một không hai, không ai sánh bằng. Hơn nữa trong cổ mộ Tinh Quân, hắn ta còn lấy được Thương Long Kiếm Quyết, muốn không quật khởi cũng khó.

“Nếu đã quyết định sẽ đi, thế trước khi đi luận bàn với ta một chiêu đi”.

Cuối cùng Ô Tiếu Thiên cũng nói ra mục đích hắn ta đến đây, hắn ta là một người hiếu chiến, nghe thấy Cơ Vô Dạ nói ra sự tích của đối phương, hắn ta lập tức thấy hứng thú.

Đoán được có lẽ Lâm Nhất đang bế quan cũng không tuỳ tiện làm phiền, vẫn luôn chờ đợi.

“Để ta trải nghiệm xem rốt cuộc kiếm ý của thiên tài Kiếm đạo là ngươi đáng sợ đến mức nào”, ánh mắt Ô Tiếu Thiên rất nóng bỏng, hắn ta nhìn chằm chằm Lâm Nhất.

“Sư huynh”.

Cơ Vô Dạ ở bên cạnh hơi thay đổi sắc mặt, vội vàng lên tiếng.

Ô Tiếu Thiên cười nói: “Yên tâm, chỉ là luận bàn thôi, ta sẽ áp chế tu vi, cũng sẽ không sử dụng toàn bộ lá bài tẩy. Công tử Táng Hoa, chắc là ngươi sẽ không để ý chuyện luận bàn với ta đâu nhỉ?”

Hắn ta gọi danh hiệu của Lâm Nhất đã xem như rất tôn trọng rồi.

“Được”.

Lâm Nhất trả lời đơn giản, tuy lời nói rất đơn giản, nhưng trong mắt hắn lại có phong mang loé lên.

Nếu ngươi tôn trọng ta, thì ta cũng sẽ tôn trọng ngươi, đây là nguyên tắc làm người trước sau như một của Lâm Nhất.

Huống hồ hắn thật sự muốn luận bàn với đối phương, Ô Tiếu Thiên đã chọc trúng điểm yếu của hắn.

Bầu trời mờ tối, Lâm Nhất và Ô Tiếu Thiên chọn tư thế đứng đối diện trên mái hiên.

Muốn luận bàn thật à?

Cơ Vô Dạ ở bên cạnh tỏ vẻ ngạc nhiên, không ngờ sư huynh lại xem trọng Lâm Nhất như thế, còn chủ động muốn luận bàn với hắn.

Dù gì thì Lâm Nhất cũng chỉ là một nhân tài trẻ tuổi, tuy thật sự có thể giết chết yêu thú Thiên Phách cấp bá chủ thì sao chứ?

Sư huynh chỉ cần ra một đòn là có thể làm yêu thú cấp Bá Chủ bị trọng thương rồi, hắn ta còn sắp giết chết cả Thú Vương nữa.

Suy xét thế nào, sư huynh cũng có vẻ hơi “hạ thấp bản thân”. . Hã𝗒 tì𝘮 đọc t𝒓a𝙣g chí𝙣h ở -- T𝑹Ù𝑴 T𝑹𝑈𝙔Ệ𝑁.𝘝𝑁 --

Cơ Vô Dạ mang theo sự nghi ngờ lặng lẽ lùi về sau, chăm chú nhìn chằm chằm hai người, không dám bỏ qua chút chi tiết nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.