Chương trước
Chương sau
Đây là quả Hoá Yêu có tám luồng huyết quang, không cần nói cũng biết nó quý giá đến mức nào, hơn nữa cả cây Luyện Yêu khổng lồ như thế cũng chỉ có hai quả mà thôi.

Người nào lấy được sẽ có kỳ ngộ vô cùng lớn.

Một đám người mang theo khí thế hùng hổ đi xuyên qua chỗ lá cây kia, tìm kiếm khắp nơi.

Nó đang ở đâu?

Lâm Nhất không ngừng suy nghĩ, đáng lý ra nó phải ở trước đống cây đó, có lẽ đã trốn ở đâu rồi.

Không đúng!

Khi chuẩn bị bước đi, trong đầu hắn chợt nảy ra một ý nghĩ, Lâm Nhất chợt nhớ ra, lúc ông lão áo tím kia rơi xuống, ánh mắt ông ta rất tuyệt vọng, hơn nữa vị trí ông ta nhìn cũng không phải là phía trước.

Trong mắt ông ta đầy vẻ hối hận, còn có nỗi không cam lòng vô tận, có lẽ ông ta đã phát hiện ra vị trí thật của quả Hoá Yêu.

Vụt! Vụt! Vụt!

Lâm Nhất nhẹ nhàng bước đi, nhanh chóng đi tới chỗ trước khi ông lão áo tím rơi xuống. Hắn không xông lên phía trước theo số đông mà quay đầu nhìn quanh.

Không phát hiện ra…

Không có gì cả, ngoài hoàn cảnh phức tạp như mê cung thì chẳng có huyết quang có lực lượng tinh nguyên quanh quẩn, cũng không cảm nhận được động tĩnh của quả Hoá Yêu.

“Xem ra phải mạo hiểm rồi”.

Lâm Nhất nhìn xuống dưới chân, đây chính là nơi ông lão áo tím bị hút chân, vừa nhìn đã thấy vực sâu vạn trượng, khiến người ta hoa mắt chóng mặt.

Vụt!

Lâm Nhất nhảy một cái, lập tức rơi xuống, vào khoảnh khắc lơ lửng trong không trung, lập tức có uy thế đáng sợ như một bàn tay khổng lồ vô hình đè xuống.

“Ở nơi đó!”

Cùng lúc đó, khi Lâm Nhất ngẩng đầu, hắn vừa khéo phát hiện trong một góc khó nhận ra có một quả Hoá Yêu với huyết quang rực rỡ đang nằm im, tựa như châu báu sáng chói như sao.

Vị trí của nó cực kỳ bí mật, ánh sáng trải qua khúc xạ mới chiếu lên đống lá cây rậm rạp kia.

“Thanh Long Phá Thiên Thủ!”

Lâm Nhất thầm hét một tiếng, tay phải trơn nhẵn như ngọc, trắng nõn như tuyết nâng lên, vô số ánh sáng xanh thoáng chốc biến cánh tay thành vuốt rồng dữ tợn.

Ầm!

Khi sắp hoàn toàn bị đẩy xuống, hắn cào vào thân cây tạo thành mấy dấu vết, nhảy ngược lên trong đống vụn gỗ bắn tung toé.

Hắn mạnh hơn ông lão áo tím kia, nhưng cũng không phải mạnh gấp mấy lần để có thể đi lên sau khi rơi xuống đất. Có điều đối phương không chú ý, đột nhiên bị hụt chân.

Còn Lâm Nhất là có chuẩn bị, lúc rơi xuống, hắn cũng lập tức điều động Thanh Long Phá Thiên Thủ.

Dù vậy, hắn cũng vẫn phải hít một hơi khí lạnh, thầm nói đúng là may mắn.

“Đi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.