Chương trước
Chương sau
Xung quanh tế đàn vô cùng yên tĩnh, cuối cùng Âu Dương Hạo cũng không nhịn được mà ngẩng đầu.

“Trống?”

Quan tài đá trống rỗng, không có một ai.

Mấy trưởng lão và rất nhiều đệ tử khác cũng đều ngẩng đầu, sau khi nhìn rõ, ai cũng trợn tròn mắt.

“Việc này, không thể nào?”

“Tàn hồn có thể bất hủ, tồn tại nghìn năm vạn năm, nhưng chưa từng nghe nói đến việc người chết sống lại…”

“Chẳng lẽ khi nãy là ảo giác?”

Lúc trước bọn họ chỉ cho rằng “tiền bối” mượn xác, có một tia tàn hồn tỉnh lại, chuyện này rất thường gặp trong di tích trước đây. Một khi thần hồn như thế tỉnh dậy sẽ bắt đầu ra tay giết người, bộc phát lực lượng đáng sợ.

Nhưng bọn họ chưa từng nghe nói đến tình huống kỳ lạ trước mắt.

Âu Dương Hạo khẽ nhíu mày, cảm thấy có gì đó không đúng, hắn ta đến để tìm bảo vật, đi tìm cơ duyên. Sao bây giờ lại giống như bị người khác trêu đùa thế. Nhưng hắn ta nghĩ nát óc vẫn không thể nghĩ ra có vấn đề ở đâu.

“Các vị… Trước đó ta có nhìn thử, người trong quan tài đá hơi giống với Lâm Nhất”.

Lúc này, có người nhỏ giọng nói.

“Đúng đúng đúng, rất giống, ta cũng cảm thấy người nọ trông rất trẻ, nhìn cũng quen mắt”.

Có người nhắc nhở, lập tức có người phụ hoạ.

Lúc đó rất nhiều người chỉ có thể nhìn thấy một góc mặt của Lâm Nhất, cũng không dám chắc chắn, chỉ có Âu Dương Hạo từng gặp chính diện của Lâm Nhất thì lại không nhìn thấy.

Cho nên mới tạo ra trò cười trước mắt.

“Lâm Nhất? Có phải hắn trông giống như thế không…”

Âu Dương Hạo kinh ngạc xoay người nhìn về phía người kia, nghe đệ tử kia lần lượt nói ra từng chi tiết trên khuôn mặt của người trong quan tài đá. Đặc biệt là khi nói đến con dấu màu tím ở mi tâm, giọng điệu của đối phương vô cùng chắc chắn.

Chính là Lâm Nhất!

Người trong quan tài đá chính là công tử Táng Hoa Lâm Nhất.

Chính là Lâm Nhất mà Âu Dương Hạo đã nói đừng để hắn ta phát hiện, sau khi phát hiện chắc chắn sẽ bóp chết đối phương.

Trên người Âu Dương Hạo lập tức bùng nổ sát khí, một cảm giác giận dữ khó tả hội tụ trong lồng ngực, khiến hắn ta cực kỳ khó chịu.

Đây thật sự là một trò cười, hắn ta bị Lâm Nhất tát một bạt tai, còn quỳ trước mặt Lâm Nhất cầu xin tha thứ, nếu tin tức này truyền ra ngoài chắc chắn sẽ trở thành trò cười.

Mấy đệ tử Tiêu Vân Tông nhìn về phía Âu Dương Hạo với nét mặt gượng gạo.

“Nếu ai dám tiết lộ nửa chữ về chuyện hôm nay, ta sẽ giết cả nhà kẻ đó!”

Âu Dương Hạo cắn răng nghiến lợi, giọng nói lạnh thấu xương, khiến người ta sợ hãi không thôi.

“Chắc chắn tiểu tử này còn chưa đi xa, kỳ ngộ trong tế đàn có lẽ cũng bị hắn lấy mất rồi, đuổi theo cho ta!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.