Chương trước
Chương sau
Nhưng Tiêu Vân Tông đã rất nhiều năm không xuất hiện kỳ tài tuyệt thế như vậy.

Một thương vừa rồi của Âu Dương Hạo tuy thoáng qua như kinh hồng, nhưng phong mang mũi thương lại là màu đỏ như máu, rõ ràng là dấu hiệu đã nâng lên tầng bảy từ lâu.

Tầng bảy sao?

Âu Dương Hạo cười nhạt trong lòng, khẽ gật đầu, xem như không phủ nhận. Ánh mắt hắn ta nhìn đàn tế, ngọn lửa nơi đó cháy hừng hực, trong ngọn lửa có nửa đoạn hộp đá.

Ánh mắt hắn ta lập tức trở nên vô cùng nóng bỏng, ở dưới lòng đất trung tâm kiếm trận này, không khí có vẻ ngưng trọng vô cùng.

Tim mọi người đập thình thịch điên cuồng, đều tò mò hộp đá trong đàn tế rốt cuộc sẽ có dị bảo tuyệt thế gì.

“Ít nhất cũng là một món dị bảo sánh ngang với Thiên Tinh Châu”.

“Không thể nào, ngươi nhìn đàn tế này, nhìn kiếm trận này… sao có thể là nơi Tinh Quân tọa hóa. Mật cảnh Kiếm Tông không ít Tinh Quân đều chết trận ở bên ngoài, hoàn toàn không có được đãi ngộ phong phú như vậy”.

“Nói không chừng nó chứa linh đan thất phẩm!”

“Cũng có khả năng là một thanh thần kiếm vượt trên bảo khí, hoặc là kiếm quyết cấp Thiên”.

“Hừ, ta thấy là một cây linh dược vạn năm mới đúng, dùng lửa của đàn tế luyện hóa mấy nghìn năm, đợi đến hôm nay mới xuất thế”.

“Lần này Âu Dương sư huynh thật sự gặp được tạo hóa lớn rồi”.

Đám đệ tử của Tiêu Vân Tông vô cùng ngưỡng mộ, bàn tán xôn xao, đều rất tò mò hộp đá ở tế đàn rốt cuộc đựng cái gì.

Trong mắt các trưởng lão lóe sáng, cũng rất đố kị. Mặc dù bọn họ là trưởng lão, nhưng Âu Dương Hạo quá mạnh, thực lực mạnh hơn cả bọn họ.

Tạo hóa nơi này chắc chắn là không có phần của bọn họ.

Âu Dương Hạo nghe những lời bàn tán, trong lòng đắc ý, ngoài mặt lại cố gắng ra vẻ bình tĩnh, thản nhiên nói: “Ra tay đi”.

Dứt lời, năm trưởng lão của Tiêu Vân Tông mỗi người vỗ một chưởng vào đàn tế, muốn làm hộp đá đó rơi xuống.

Âm thanh nặng nề lập tức vang lên, năm chưởng mang giống như đánh trúng ngọn núi đúc bằng kim loại, đàn tế kêu vang, không ngừng sinh ra sóng âm đáng sợ.

Vù!

Trong sóng âm xao động, những ánh mắt nóng bỏng rơi lên hộp đá đó, nhưng hộp đá đó lại không bị chấn rơi xuống, trong lúc lắc lư lại dài thêm nửa đoạn.

Hộp đá vốn nửa thước đã dài ra thành đúng một thước.

“Đây…”

Mọi người kinh ngạc, tỏ ra vô cùng bất ngờ. Đây là hộp đá? Sao nhìn giống như một cái hộc tủ bằng đá.

Tiếp tục”.

Âu Dương Hạo mặt không đổi sắc, trầm giọng quát lên.

Vù!

Trong đàn tế cháy hừng hực, hộp đá lại vươn ra thêm mấy tấc, cao lên không ít, giống như cây trúc.

Vù! Vù! Vù!

Dưới sự tấn công không ngừng, “hộp đá” càng lúc càng cao lên, đợi đến cuối cùng bị đánh rơi xuống. Một luồng khí lạnh khủng khiếp cuốn tới, mọi người kinh ngạc, đồng loạt lùi lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.