Chương trước
Chương sau


“Ta đã chết nhiều năm, nào còn có bảo vật gì. Quy tắc nơi đây vốn dĩ là qua mỗi một cửa ải sẽ ban tặng một thức Bá Kiếm, nhưng ta thấy ngươi đã tu luyện Bá Kiếm, rõ ràng là đã có được Bá Kiếm từ lâu. Xem ra ngươi và Kiếm Tông ta cũng rất có duyên phận”.

Tàn hồn áo đen khẽ giọng nói, ánh mắt ông ta nhìn Lâm Nhất trở nên thân thiết hơn nhiều.

Nếu không phải đối phương có mối quan hệ đó thì sẽ không dẫn Lâm Nhất đến nơi này.

“Trùng hợp thật, lại lấy trước phần thưởng mất rồi”.

Lâm Nhất sững sờ, ngay sau đó thản nhiên cười nói. Chuyến đi lần này đã có thu hoạch rất lớn, về phần thưởng còn lại, hắn cũng nghĩ khá thoáng.

“Ta muốn hỏi tiền bối, kiếm ý của ta đang gặp chướng ngại, làm sao mới có thể đột phá?”

Sắc mặt hắn bình tĩnh, có chút cấp bách hỏi.

So với phần thưởng, hắn càng để ý tới chuyện này hơn, hi vọng có thể nhận được đáp án.

“Kiếm ý Thông Linh ít nhất phải là Thiên Phách mới có thể miễn cưỡng thử đột phá, tu vi của ngươi quá thấp, thực sự không có lối tắt có thể đi, chỉ có thể tự mình lĩnh ngộ. Đợi ngươi tích lũy đủ rồi, có lẽ sẽ có một tia cơ hội nắm giữ nó trước khi lên Thiên Phách”.

Tàn hồn màu đen lại không bất ngờ với câu hỏi của Lâm Nhất, khẽ giọng đáp.

“Khó vậy sao?”

Sắc mặt Lâm Nhất có chút u ám, thực sự không ngờ dù là cảnh giới Thiên Phách, muốn nâng lên kiếm ý Thông Linh cũng khó khăn như vậy.

Đúng lúc đó, bóng hình tàn hồn màu đen mờ dần, ông ta bình tĩnh nói: “Tàn hồn này sắp tan biến rồi, ta tiễn ngươi rời đi trước”.

“Đa tạ tiền bối”.

Lâm Nhất có chút thương cảm, chắp tay khom lưng nói.

Tàn hồn đưa tay chỉ, trên đỉnh hang đá lập tức có kiếm trận hiện lên, hóa thành vòng xoáy cuốn Lâm Nhất vào đó.

Đợi Lâm Nhất rời đi, tàn hồn dần dần yếu đi, nhưng lúc sắp tan biến hoàn toàn, khóe miệng ông ta lộ ra nụ cười.

Ông ta đã nhớ ra, người có thể qua được chín ải phải bao nhiêu năm mới gặp một lần.

Nghìn năm khó gặp!

Động phủ Vụ Sơn, khu vực trung tâm kiếm trận.

Đoàn người Tiêu Vân Tông từ trưởng lão tông môn đến các đệ tử tinh nhuệ gần trăm người đang trong trận chiến kịch liệt mà khẩn trương.

Chín bức tượng màu tím ở xung quanh đàn tế mạnh đến mức khiến người ta kinh hãi, mỗi một bức tượng đều có tu vi cảnh giới Âm Dương viên mãn. Chín bức tượng màu tím phối hợp với nhau đủ để nổ ra thực lực đáng sợ gần với Bán Bộ Thiên Phách.

May là chúng đều là vật chết, chung quy cũng không có linh trí, không nắm giữ Bá Kiếm, nếu không thì sẽ không có khả năng bị tấn công.

Nhưng dù là vậy, trên dưới Tiêu Vân Tông trừ Âu Dương Hạo ra, kể cả các trưởng lão cũng bị thương nặng nhẹ khác nhau. Một số người xui xẻo đã ngã xuống từ lâu, chết uổng ở nơi này.

Trả cái giá đắt như vậy, cuối cùng chín bức tượng màu tím cũng bị giết hết tám tượng. Chỉ còn lại tượng cuối cùng vẫn dựa vào nơi hiểm trở chống đỡ, liều chết ngăn chặn đoàn người Tiêu Vân Tông đến gần đàn tế.


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.