Chương trước
Chương sau
Cây roi Tử Diễm Lôi Hoàng này đang hoá thành một con giao long, một khi biến hình sẽ vô cùng đáng sợ.

Răng rắc!

Yêu mãng lôi điện mọc sừng bay thẳng lên trời, cắn đứt tấm lưới kiếm huyết sắc kia, sau đó bổ nhào về phía ông lão áo đen, đâm ông ta hộc máu văng ra xa.

Hô!

Một đòn thành công, yêu mãng lôi điện nhanh chóng co rụt, biến thành nguyên hình của roi Lôi Hoàng. Khi Lâm Nhất chuẩn bị tiếp tục thi triển, huyết quang tụ tập trên thân roi Lôi Hoàng dữ tợn nặng nề này đột nhiên kết thành băng, trông như một con lôi xà dài bảy thước bị đóng băng.

“Nó sắp phá giải phong ấn hoàn toàn rồi ư?”

Thấy vậy, Lâm Nhất thầm hiểu trong lòng.

Roi Tử Diễm Lôi Hoàng sắp dốc toàn lực biến hình nên lựa chọn yên lặng, giống như yêu thú ngủ đông, tích trữ sức mạnh đợi đến thời khắc thức tỉnh.

Lâm Nhất hoàn hồn lại, sau đó cảm thấy choáng váng, trông có vẻ yếu ớt.

Hắn thoạt nhìn như vô địch nhưng đã bị roi Tử Diễm Lôi Hoàng hút không ít huyết khí, tiêu hao quá nhiều.

Bây giờ hiển nhiên hắn không thể tiếp tục chờ đợi nữa.

Dù sao hắn cũng không có thực lực chống lại cao thủ cảnh giới Bán Bộ Thiên Phách, chênh lệch còn khá lớn, nhưng chiến công ngày hôm nay cũng đã đủ.

“Quá đã! Thiết Huyết Kiếm Môn, chuyện này chưa xong đâu, một ngày nào đó ta sẽ san bằng sơn môn của các ngươi bằng thực lực của chính mình!”

Lâm Nhất toét miệng cười rồi nhanh chóng lùi lại, cùng lúc đó một tia chớp huyết sắc bay tới, là ngựa Huyết Long đến chi viện hắn.

“Cản hắn lại!”

Thấy Lâm Nhất muốn đi, ông lão áo đen ở dưới đất ho khan một tiếng, tức giận quát lên.

Nghe thấy tiếng quát, tất cả đệ tử Thiết Huyết Kiếm Môn lập tức hành động. Nhưng đừng nói là ngựa Huyết Long, ngay cả Lâm Nhất họ cũng không đuổi theo kịp, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Nhất biến mất ở phía xa...

“Chết tiệt!”

Ông lão áo đen vô cùng tức giận, đạp mạnh xuống đất.

Rầm! Ầm! Ầm!

Mặt đất không ngừng rung chuyển, cả dãy núi dường như cũng cảm nhận được cơn giận và nỗi ấm ức của ông ta.

Những người ở phía xa nhìn thấy cảnh này đều như hoá đá, thậm chí không nói nên lời.

Quá ngông cuồng!

Đầu tiên là lấy cảnh giới Dương Huyền áp đảo Đường Ưng cảnh giới Âm Dương đại thành, sau đó đạp chết ông ta ngay trước mặt cao thủ cảnh giới Bán Bộ Thiên Phách.

Cuối cùng dùng thanh yêu binh kia đùa bỡn môn chủ Thiết Huyết Kiếm Môn, quả thật không thể tưởng tượng nổi. Điều khoa trương hơn là Lâm Nhất còn đi một cách rất ung dung, để lại câu nói ngông cuồng, ngày khác san bằng Thiết Huyết Kiếm Môn, sau đó thong dong rời đi.

Đừng nói là thành Thiên Lăng, kể cả Lôi Châu xứng danh đứng đầu Nam Vực cũng lâu rồi chưa xuất hiện một người ngông cuồng như thế.

“Quá yêu nghiệt, nếu tin này truyền đến thành Thiên Lăng thì chắc sẽ gây chấn động, làm nhiều người tức chết”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.