Chương trước
Chương sau


Đến khi mắt đã bình phục, hắn mới cẩn thận mở mắt ra, ở nơi cuối tầm mắt, Lâm Nhất nhìn thấy một thanh kiếm treo lơ lửng ở chín tầng trời, xung quanh có lôi quang bất hủ.

Kiếm ý vô cùng nồng đậm phát ra kiếm quang chiếu sáng cả một vùng trời, hệt như ánh mặt trời chói chang.

Cửu Thiên Lôi Động, kiếm quang diệu thế!

Tim Lâm Nhất đập mạnh, hắn biết rõ đây không phải một thanh kiếm thật, mà là kiếm do một loại kiếm ý mà hắn không cách nào hiểu được cô đọng thành. Trong đó ẩn chứa ý chí cuồng ngạo bất hủ ngàn năm của kiếm khách.

Cửu Thiên Lôi Động, kiếm quang diệu thế!

Không có bất kỳ ngôn ngữ nào có thể hình dung được sự rung động trong lòng Lâm Nhất lúc này, hắn cứ ngây người mà nhìn.

Tuy hắn biết kiếm ý chia làm cửu phẩm, kiếm ý Tiên Thiên cùng lắm chỉ là nhất phẩm mà thôi, trên Tiên Thiên là Thông Linh, nhưng kiếm ý trên Thông Linh là gì thì Lâm Nhất hoàn toàn không biết.

Ở cuối tầm mắt, một thanh kiếm lơ lửng giữa trời, lôi quang quanh quẩn, kiếm ý mang theo uy áp vô thượng, chắc chắn đây không phải kiếm ý Thông Linh.

Bởi vì nó quá mạnh mẽ, mang đến cho Lâm Nhất cảm giác chuôi kiếm này chính là quân chủ của cả một vùng trời, bất kể ai nhìn thấy nó cũng đều phải cúi đầu thần phục, nếu dám bất kính, ắt sẽ gặp phải tai họa ngập đầu.

Tuy rằng chủ nhân của kiếm ý đã ra đi được ngàn năm, nhưng nó vẫn lẳng lặng bộc lộ phong thái năm đó.

Nhiệt huyết trong lòng Lâm Nhất sôi trào, đó là một kiếm khách!

Ngàn năm trước, vị cao thủ đã quyết đấu với Viêm Long, tạo thành truyền thuyết, chính là một kiếm khách. Máu huyết toàn thân hắn bắt đầu sôi lên, đây chính là vinh quang thuộc về kiếm khách, là niềm kiêu hãnh của giới kiếm khách.

Đến lúc nào, hắn mới có thể được như vậy?

Lâm Nhất siết chặt tay phải, nín thở, tập trung tinh thần, trong lòng hắn tràn đầy khao khát và ngưỡng mộ. Vẻ mặt hắn vô cùng nghiêm túc và trang trọng, cứ như nếu có bất kỳ một cử động sai nào thì chính là khinh nhờn vị tiền bối kia.

Rồi sẽ một ngày, kiếm ý của ta ngạo nghễ giữa chín tầng trời, trăm năm, ngàn năm, chung cực đều bất hủ.

Mãi một lúc lâu sau, tim Lâm Nhất mới thoáng bình phục trở lại, sau khi đã thích ứng với kiếm quang chói mắt kia, thân hình hắn nhoáng một cái, phút chốc lao về phía trước. Hắn muốn nhìn thử xem vị thiếu quán chủ kia là người phương nào mà đứng đằng sau lại là một thế lực cực kỳ hùng mạnh, có thể bố trí thế cục suốt 30 năm, chôn xuống một hạt giống cỏ Kiếm Hoàng vì hắn ta.

Kiếm ý rất khó để lĩnh ngộ, một yêu nghiệt như Lâm Nhất có thể vượt cấp chiến đấu phần lớn là nhờ vào kiếm ý của bản thân. Bởi vì kiếm ý của hắn là có một không hai khắp bốn phương tám hướng, phóng mắt khắp toàn bộ cổ vực Nam Hoa, có thể xem như xếp hàng đầu, là tồn tại tương đương với lông phượng sừng lân.

Nghĩ đến việc tên này vô duyên vô cơ luyện hóa một gốc cỏ Kiếm Hoàng đã được cẩn thận chuẩn bị từ trước, sau đó kiếm ý sẽ đạt đến cảnh giới tương đương mình, bỗng nhiên, Lâm Nhất cảm thấy có hơi khó chịu. Muốn lĩnh ngộ kiếm ý Tiên Thiên, hắn đã phải trải qua bao phen gian khó, cửu tử nhất sinh mới đi đến ngày hôm nay.


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.