Chương trước
Chương sau
Nhìn sơ qua, người trẻ tuổi nơi đây hình như đều có tu vi cảnh giới Dương Huyền viên mãn, thậm chí có hai người là yêu nghiệt cảnh giới Âm Dương tiểu thành, khí tức chân nguyên mạnh mẽ khiến người ta sợ hãi.

“Dương Phàm, ngươi đến muộn”.

Dẫn đầu là một thanh niên tuấn tú hơn người, đứng dậy cười nói.

“Đúng là có hơi muộn”.

Dương Phàm chắp tay, đồng thời âm thầm truyền âm cho Lâm Nhất: “Đây là chủ nhân của buổi tụ hội, tên là Hướng Thiên Hà, xếp thứ bốn mươi bảy bảng Long Vân đợt trước. Nửa năm trước đã có tu vi cảnh giới Âm Dương tiểu thành, bây giờ e là còn mạnh hơn”.

Lâm Nhất bất giác quan sát hắn ta.

Hướng Thiên Hà vóc dáng cao gầy, chân nguyên hùng hậu giống như một vầng mặt trời rực cháy, đến gần một chút thôi cũng có thể cảm nhận được áp lực ập vào mặt.

Trông hắn ta khoảng hai mươi ba tuổi, nửa năm trước là cảnh giới Âm Dương tiểu thành, bây giờ đã đạt đến cảnh giới Âm Dương tiểu thành đỉnh phong. Đến cảnh giới Âm Dương, tu vi sẽ khó lên cao, trong thời gian ngắn như vậy mà có thể đạt đến tiểu thành đỉnh phong, e rằng thực lực hắn ta rất khủng khiếp.

Lâm Nhất phỏng đoán, cho dù là Phong Vô Hận hắn từng đối đầu trước kia cũng không đấu được mười chiêu với hắn ta.

“Dương Phàm, ngươi còn đứng ở tu vi cảnh giới Dương Huyền viên mãn sao? Nay không bằng xưa, chút thực lực thế này e rằng khó mà xếp hạng cao trong Quần Long thịnh yến lần này”, một thanh niên lộ rõ sự sắc bén, vẻ mặt kiêu ngạo đứng bên cạnh Hướng Thiên Hà nói đầy ẩn ý.

“Ha ha, thiên phú của ta đương nhiên không bằng Kim Diễm huynh, đúng là có chút khó khăn, cố gắng thôi”.

Dương Phàm không tức giận, mà mỉm cười, bình tĩnh trả lời.

Trong mắt thanh niên được gọi là Kim Diễm đó hiện lên ý cười lạnh lùng không dễ phát hiện, sau đó nói: “Người bên cạnh ngươi là ai, sao trông lạ vậy? Tuy tính tình của Hướng huynh rất tốt, nhưng thân phận của ngươi cũng chưa đến trình độ có thể tùy tiện dẫn theo người khác đến. Người đến đây phải là nhân tài mới nổi của thành Thiên Lăng này, hoặc là cao thủ trên bảng Long Vân thành danh đã lâu, không phải nhân vật tầm thường nào cũng có thể vào đây”.

Quách Húc ở bên cạnh lạnh giọng hỏi: “Ai nói là nhân vật tầm thường? Ngay cả Cơ Vô Dạ cũng thua dưới tay Lâm Nhất, hắn không có tư cách này sao?”

Xuýt!

Hắn ta vừa dứt lời, trước cung điện yên tĩnh trong giây lát, không ít người nhìn về phía Lâm Nhất, ngay cả Kim Diễm cũng lóe lên ánh nhìn quỷ dị.

Hướng Thiên Hà cười nói: “Cơ Vô Dạ ở bảng ngoài ác danh lan xa, nếu Lâm huynh đã có thể đánh bại hắn ta thì đương nhiên có tư cách này. Người đâu, ban ghế ngồi”.

Dưới ánh nhìn của mọi người, Lâm Nhất không hề đổi sắc mặt, bình tĩnh cầm ly rượu lên.

Xem ra buổi tụ hội này thú vị hơn hắn tưởng tượng nhiều.

“Cơ Vô Dạ sao? Ta nhớ người này. Ở Quần Long thịnh yến năm xưa, hắn ta và Quỷ Đao Diêm Không hành xử rất hung ác trước mặt nhân tài bảng ngoài, được đặt danh hiệu là hai đại sát thần. Kết quả nhìn thấy yêu nghiệt bảng trong thì cứ như con cháu. Có thể đánh bại hắn ta thì đã là gì, loại vô dụng đó không đáng nhắc tới”.

Thấy Lâm Nhất ngồi xuống, Kim Diễm nhấp ngụm rượu, không để tâm lắm nhìn Lâm Nhất, thản nhiên nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.