“Tên khốn, mau buông rượu Thanh Mộc ra!”
Phó đại sư và lão Cổ lập tức nổi giận, mặt bọn họ tái nhợt, trong mắt trào lên sát ý, cùng lao về phía Lâm Nhất.
Ngoại trừ nước rượu thì bên trong vò rượu Thanh Mộc kia còn có một nhánh cây Thanh Long. Thứ đó chính là bảo bối hiếm có mà hai ông lão này muốn giành lấy.
Nếu có thể đạt được, bình chướng của bản thân sẽ lập tức bị phá vỡ và có thể tiến xa hơn.
Vậy mà rượu Thanh Mộc lại bị Lâm Nhất đoạt trước, thử hỏi sao bọn họ không nổi giận cho được.
Nhìn thấy hai ông lão tức đến mức thở dốc, ánh mắt Lâm Nhất lóe lên tia trêu cợt, hắn nhếch miệng cười khoái chí rồi ngửa đầu uống thêm một ngụm, sau đó ung dung chi chuyển.
Hai ông lão kiên quyết đuổi theo, đồng thời liên tục ra tay.
Nhưng Lâm Nhất lại đi thẳng qua hồ Bách Hoa, di chuyển tức thời, ánh sáng vàng loé lên, nhẹ nhàng né tránh công kích Linh văn của Nhị lão.
Nếu như nhìn thấy trên lá sen có bảo bối tốt thì tất nhiên phải mỉm cười, tiện tay tịch thu.
Dáng vẻ bước đi thong dong, thỉnh thoảng còn uống một hớp rượu Thanh Mộc khiến cho Nhị lão nổi giận đùng đùng nhưng lại không làm gì được, chỉ có thể giậm chân.
Ông!
Ở nơi sâu trong hồ bách bảo, hộp đựng kiếm sau lưng Lâm Nhất đột nhiên chấn động, kiếm Táng Hoa tự dưng rung lên. Lâm Nhất đang di chuyển nhanh như tia chớp lập tức dừng lại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-ton-truyen-ky-thanh-van-mon/3525615/chuong-2212.html