Chương trước
Chương sau
Những báu vật khác dù có mạnh đi nữa thì cũng chỉ là vật ngoài thân, còn Phệ Huyết Ma Điển thì khác, một khi có được nó, ít nhất có thể đạt đến tu vi Thiên Phách. Nếu có thể tiến thêm một bước nữa, trở thành truyền kỳ tung hoành khắp cổ vực Nam Hoa như Lôi Vân Tử thì cũng rất đáng để chờ mong.

Thậm chí…

Nếu có thể vượt trội hơn đối phương, biết đâu sẽ tạo nên kỳ tích, trong vòng trăm năm thăng cấp lên Tinh Quân, trở thành một thần thoại.

Không có bất kỳ một ngôn từ nào có thể diễn tả được sức hấp dẫn khổng lồ này. Lời của Phong Vô Hận chẳng khác nào xé rách tấm mặt nạ dối trá của tất cả những người ở đây.

“Vậy thì cứ chờ thử xem!”

Huyết Lang lạnh lùng cười, nhìn thẳng vào mắt Phong Vô Hận và trầm giọng nói: “Đừng tưởng rằng thực lực của ông mạnh nhất thì sẽ là người cười đến cuối cùng”.

Dứt lời, hắn ta liền dẫn theo Phó lão đi thẳng đến bức bích họa Chu Tước phía trước.

Không bao lâu sau, Lãnh bảo chủ cũng trừng mắt liếc ông ta một cái rồi dẫn theo người của Tam Ưng Bảo rời đi.

Phụt!

Đợi đến khi mọi người đã đi khuất, sắc mặt Phong Vô Hận liền thay đổi, kế đó ông ta phun ra một ngụm máu tươi, mặt tái nhợt.

“Bị thương nặng vậy à?”

Cổ đại sư bước đến, trong mắt ông ta lóe lên vẻ kinh ngạc.

Ánh mắt Phong Vô Hận tràn đầy sát ý, sắc mặt âm u đến nỗi không cách nào hình dung được. Ông ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Vậy ông nghĩ sao? Nếu không, với tính tình của ta thì ta có để hai tên vừa làm nhục mình đi dễ dàng vậy không hả?

Vừa nói, ông ta vừa nhét đan dược vào miệng, không bao lâu sau, sắc mặt Phong Vô Hận đã khá hơn nhiều, bắt đầu có chút hồng hào.

“Tên khốn!”

Vết thương vừa khôi phục, Phong Vô Hận liền nghiến răng mắng.

Nếu vừa nãy không vì Lâm Nhất thì giờ ông ta đã có được Huyền Lôi Châu, khi đó, bất kể là Huyết Lang hay Lãnh bảo chủ thì cũng chẳng tên nào dám hó hé trước mặt ông ta.

Nhưng mặc cho ông ta có nghĩ vỡ đầu thì cũng không nghĩ ra được, sao một tên võ giả Dương Huyền đại thành như Lâm Nhất lại có thể làm nổ tung ao Bách Bảo, khiến cho tất nhiều bảo vật bị ảnh hưởng như vậy?

Với thực lực của Lâm Nhất, muốn hủy diệt một món bảo khí tuy là khó, nhưng vẫn miễn cưỡng làm được. Thế nhưng nhiều bảo khí như vậy, muốn hủy diệt cùng một lúc e là phải lợi dụng cấm chế vốn có của ao Bách Bảo.

Bất kể thế nào, hiện tại Lâm Nhất không chỉ lấy được Huyền Lôi Châu, mà còn làm hỏng chuyện tốt của ông ta, sau đó ung dung rời khỏi.

Việc đó chẳng khác nào tát thẳng vào mặt ông ta, thử hỏi sao ông ta có thể nuốt trôi cơn tức này cho được?

Cổ đại sư trầm ngâm nói: “Không gấp. Cấm chế tầng thứ hai sẽ càng khó hơn, với sự hiểu biết về linh văn của ta, chúng ta sẽ là người đầu tiên thông qua chín căn phòng đá. Chắc chắn Phệ Huyết Ma Điển nằm ở tầng thứ ba, nhưng roi Tử Diễm Lôi Hoàng mà Lôi Vân Tử sử dụng khi còn sống có khả năng sẽ nằm trong ao Bách Bảo ở tầng hai”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.