Một lúc sau, gã trầm giọng nói: “Quả nhiên là có điều bí ẩn, có lẽ hai pho tượng này có liên quan đến toàn bộ kho báu Lôi Vân, mỗi pho tượng chứ đựng một linh ấn. Linh ấn như ký hiệu đặc biệt để tiến vào một nơi nào đó, nếu không có thì sẽ không thể mở ra”.
Phong Vô Hận nhìn hai pho tượng đá, lạnh lùng nói: “Hai pho tượng đá, nói cách khác là linh ấn có thật có giả. Nếu là thật thì tốt, còn gặp phải giả thì sao đây?”
“E rằng sẽ rất thê thảm, ta đoán đám người phía trước đã nếm trải rồi”.
Cổ đại sư cười nói.
“Ngươi cần bao lâu để phán đoán thật giả?”
“Cho ta hai canh giờ là được”.
Trong mắt Cổ đại sư loé lên vẻ kiêu ngạo, vô cùng tự tin nói.
“Không thể đợi lâu thế được. Ngươi bên trái ta bên phải, cùng nhau ra tay”.
Phong Vô Hận hờ hững nói, sau đó đi về phía tượng đá bên phải.
Sắc mặt Cổ đại sư thoáng cứng đờ, thấy đối phương đã cố chấp như thế, gã băn khoăn một lúc rồi vội nói: “Ngươi bên trái ta bên phải”.
“Sao cũng được”.
Phong Vô Hận nhìn gã, cũng không tranh cãi.
Hai người lần lượt chạm vào hai pho tượng đá, trong nháy mắt có hai đạo linh ấn di chuyển từ trên người rùa đá vào lòng bàn tay bọn họ.
Ầm!
Một khắc sau, có một tiếng nổ vang lên, cả cánh tay phải của Cổ đại sư bị nổ nát, người bay ra xa.
Sắc mặt gã tái nhợt, đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-ton-truyen-ky-thanh-van-mon/3525595/chuong-2192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.